Đường Chuyên
Chương 157
Rượu thịt hết sức ngon miệng, Công Thâu Mộc chẳng có chút khách khí gì, một miếng thức ăn là lại một ngụm rượu, rượu chưa vào cổ thì đã lên tiếng khen:
- Cực phẩm nhân gian.
Rượu vừa vào bụng, tiếp đó cứ như có máu ở trong dạ dày chạy ngược lên mặt, nếp nhăn trên mặt tỏa ánh hồng. Ông ta chẳng để ý, lại gắp một miếng thức ăn cho vào mồm nhai thật kỹ, muốn ép hết mùi vị trong đó ra. Công Thâu Giáp câu nệ hơn, ăn từng miếng nhỏ một, thi thoảng lại nhìn phụ thân, tựa hồ trách phụ thân thất lễ.
Vân Diệp thì thoải mái, tay cầm bầu rượu, thấy chén của Lão Công Thâu trống là rót đầy, còn không ngừng giới thiệu với bọn họ, món này ngon, món này thích hợp với Lão Công Thâu, nên ăn nhiều hơn, y không ăn miếng nào, vừa rót rượu lại còn gắp thức ăn cho Tiểu Công Thâu, một số kỹ xảo trên bàn tiệc đời sau được y thể hiện tới mức tột cùng.
Sau khi nhổ ra một cái xương gà, Lão Công Thâu thở mạnh, nhìn Vân Diệp nói:
- Đây là bữa ăn ngon nhất trên đời của lão phu, đáng tiếc sau này không được ăn nữa, làm người ta tiếc nuối.
- Lão tiên sinh vì sao lại nói lời này, chỉ cần muốn ăn thì cứ tới tìm tiểu tử là được, Vân gia dù ngèo, nhưng rượu thịt thôi thì không phải chuyện khó.
- Vân hầu, lão phu nếu đã ăn uống rồi thì sẽ không để khổ tâm của ngài bị uổng phí, Công Thâu gia có thể làm gì ắt hầu gia biết rõ nhất, nếu chỉ có thể làm đầu tử công tượng thì xin hầu gia đừng mở miệng, Công Thâu gia ẩn mình nghìn năm không phải đi làm việc đó.
Lão Công Thâu nói ra trước, ông ta cũng có tự tin để đưa ra yêu cầu này, nghìn năm qua thanh danh Công Thâu gia vẫn không hề đi xuống, rất nhiều câu truyện đã thành truyền kỳ.
Vân Diệp cười nói:
- Nếu như cần đầu tử công tượng thì vãn bối đâu cần động can qua lớn như thế, vãn bối có một mộng tưởng, hi vọng lão tiên sinh giúp biến thành hiện thực.
Lão Công Thâu không hiểu ý của Vân Diệp, im lặng chờ y giải thích.
Vân Diệp sai hộ vệ dọn bàn tiệc, pha một ấm trà lớn, rót trà cho hai cha con rồi mới lấy một tấm tranh từ gian trong ra, trải trước mặt hai cha con.
Mắt Công Thâu Mộc tức thì tròn xoe, kinh hãi tới sững sờ, Công Thâu Giáp cũng không phải ngoại lệ, hai người là chuyên gia trong xây dựng đồ gỗ, há chẳng hiểu cái lý trong đó, chỉ thấy trên bức tranh có một ngọn núi nhô lên chính giữa, trên là thư viện Ngọc Sơn, xung quanh ngọn núi là phòng xá chi chít, còn có mấy kiến trúc hùng vĩ dựng trước núi, sông Dương Hà thành sông nội địa, thác nước cũng thành cảnh trí của thư viện, bốn xung quanh có tường thành cao lớn bao vây, nhấp nhô trên núi như con rắn khổng lồ.
- Đây là một thành phố hay là thư viện? Làm gì có hoàng đế nào cho ngài xây thư viện như thế? Vân hầu, ngài điên rồi sao?
Sao ai nhìn bản vẽ này cũng có chung một phản ứng nhỉ? Nếu họ biết sau này có tham vọng khoan động ở dãy Himalya dẫn nước từ phương nam tới phương bắc, chẳng phải sẽ đập đầu mà chết? Nếu họ biết còn mộng tưởng làm nắp cho Hoàng Hà, còn chẳng phải thất khiếu chảy máu, đứt hơi mà chết?
- Gia tộc Công Thâu nghe nói là gia tộc có sức tưởng tượng nhất trên đời, vì sao nhìn thấy thư viện nho nhỏ lại bất ngờ như thế?
Vân Diệp nói rất hời hợt:
Lão Công Thâu khó khắn dời ánh mắt khỏi bức tranh, giọng khàn khàn:
- Trong giấc mộng táo bạo nhất của lão phu cũng không xuất hiện một tòa thành như thế, nó chẳng những cần một số tiền vô cùng khủng khiếp, còn cần công tượng tốt nhất, cần các loại vật nhiều không đếm xuể, càng cần rất nhiều lao lực, theo lão phu thấy, Đại Đường không có năng lực xây dựng tòa thành thư viện này, giấc mộng luôn lớn lao, nhưng Vân hầu, ngài không thể làm được trong những năm còn sống trên đời.
Vân Diệp lại lấy một bản vẽ nữa ra cho hai cha con họ xem.
- Kiến trúc trên bản vẽ này cần trưng dụng hai vạn lao công, hao phí không dưới mười vạn quan, dùng hai năm có hi vọng xây lên.
Lão Công Thâu cho rằng Vân Diệp đã bỏ ý tưởng điên rồ ở bản vẽ thứ nhất, đổi chủ ý xây một thư viện thực tế hơn.
- Công Thâu tiên sinh, công trình này đã bắt đầu xây dựng rồi, nó không tốn mười vạn quan như tiên sinh nghĩ, chỉ tốn chưa tới hai vạn quan, trong đó bao gồm mấy chục nhà ở kiểu mới bên sông Đông Dương, không tính thời gian tạc đá trước đó thì toàn bộ công trình chỉ tốn ba tháng, sức lao động năm nghìn, lúc này thời tiết ở Trường An hẳn rất ấm áp, cho nên công trình vẫn tiếp tục, trước khi tuyết ở Trường An rơi xuống, nhất định sẽ xây xong.
- Không thể nào, chỉ riêng gia công gỗ đã tốn ba tháng, lão phu nói hai năm còn là với tốc độ của Công Thâu gia, lão phu không tin trên đời có thợ giỏi như thế, đây không phải là tốc độ của con người đạt được, trừ khi có quỷ thần giúp đỡ.
Công Thâu Mộc nổi khùng, ông ta cho rằng Vân Diệp đang nói láo, lừa gạt ông ta, khởi đầu của tổ tiên ông ta là xây nhà, mỗi một quá trình ông ta đều biết rõ, thời gian cần thiết cũng hiều, ông ta không tin trên đời có chuyện hoang đường như thế, nhất là ở lĩnh vực mình sở trường, ông ta cảm thấy mình bị xỉ nhục.
- Ha ha ha, Công Thâu tiên sinh đừng giận, sự thực hơn hùng biện, hiện giờ tuyết lớn chặn đường, chúng ta không thể tới Trường An xác thực, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi tới mùa xuân năm sau, hai ta tới Trường An một chuyến chẳng phải rõ rồi à?
Vân Diệp rất khoái chí, làm con cháu Lỗ Ban nổi điên khiến y rất có cảm giác thành tựu.
Lão Công Thâu mắt đỏ lên, ông ta vẫn không tin trên đời này có chuyện kỳ quái như thế, nếu như đây là sự thực, một nghìn năm ẩn mình của Công Thâu gia sẽ thành trò cười.
- Ai nói tuyết lớn không thể tới Trường An, Công Thâu gia ta nếu như ngay cả chút khó khăn nhỏ này mà cũng không giải quyết nổi thì còn mặt mũi nào xưng là hậu nhân của Lỗ Ban? Lão phu sẽ tới Trường An ngay, xem tác phẩm quỷ thần của Vân hầu.
- Ồ, lão tiên sinh có kế hay gì?
Vân Diệp hứng thú ngay, vừa rồi y nói mấy lời thừa thãi tới chục lần rồi, trong tấu chương giải thích cho Lý Nhị, trong thư giải thích cho Lý Thừa Càn, về công trường giải thích cho Phòng Huyền Linh, nói tới đề tài này, y mất hết tinh thần, đột nhiên nghe nói có công cụ mới, lòng hiếu kỳ không khỏi nổi lên, hoàn toàn quên đây là thời cổ đại, thăm dò bí mật của người khác là tối kỵ.
- Che mắt thế gian chẳng qua chỉ là một tờ giấy, chọc thủng nó thì còn gì là thần kỳ nữa, đi trên tuyết không gì ngoài lục địa hành chu ( thuyền đi trên cạn), có gì khó đâu?
Công Thâu Mộc cuối cùng cũng nắm được quyền chủ động, tất nhiên là phải lên mặt một chút, để dùng thứ này kiếm của Vân Diệp một khoản lớn, có thứ này đại quân có thể tác chiến trong tuyết, thương cổ mùa đông không phải chỉ biết ngồi rảnh rỗi quanh bếp lò, nhìn các cơ hội phát tài trôi qua trước mắt. Đây là vốn gia tộc Công Thâu chuẩn bị để tiến thân, Lão Công Thâu nói với Vân Diệp là vì ông ta rất muốn thấy vẻ kinh ngạc của Vân Diệp:
- Lục địa hành chu à?
Đây là cái quái gì, thuyền nào có thể đi trên mặt đất cơ chứ? Thuyền đệm không khí? Nếu Công Thâu gia có thể làm thứ này, Vân Diệp sẵn lòng thờ cúng bọn họ như thần, chỉ là thứ có thể đi trên đất tuyết trừ ván trượt tuyết ra thì còn có cái gì nữa? Xe chó kéo? Lão tử đi đâu kiếm cho thích hợp kéo xe trượt?
- Lão phu và khuyển tử tới đây chính là ngồi thứ này, Vân hầu có thể xem qua.
Lão Công Thâu đắc ý lắm:
Vân Diệp mang theo thái độ cung kính tham quan thuyền đệm không khí ra bên ngoài, khi "xe" của Lão Công Thâu xuất hiện trước mắt Vân Diệp thì thiếu chút nữa y rút đao ra chém, không ngờ là xe trượt tuyết hay thấy ở vùng đông bắc, một con ngựa kéo một cái cái khung thấp, dưới có hai tấm gỗ có mài cực nhẵn, hai đầu vểnh lên cao, không khác gì ván trượt tuyết đời sau. Vân Diệp rất muốn chém mình một đao, thứ này có gì thần bí đâu, sao lại không nghĩ ra? Còn cần người cổ đại nhắc, mất mặt quá.
- Vật này quả nhiêu tinh diệu, chỉ dựa vào hai tấm gỗ có thể tung hoành trên mặt tuyết như ở đất bằng, quả là ý tưởng kỳ diệu, Vân Diệp bội phục.
Biết làm sao được, theo luật bản quyền ở đời sau, Công Thâu Mộc có toàn bộ quyền lợi về cái xe trượt tuyết này, Vân Diệp đành phải trả nhiều tiền cho cái thứ mình đã sớm biết từ lâu, hi vọng Lão Công Thâu đừng có tham quá mức, nếu không vì đại quân mùa đông có thể đột kích Tương Thành thuận lợi, giá lớn đến mấy Vân Diệp cũng phải trả.
- Vân hầu hôm nay ban cho nhà Công Thâu khóa mười lăm lỗ, cả nhà lão phu vô cùng cảm tạ, nhất là tờ giấy cởi bỏ tâm kết trong lòng lão phu mấy chục năm, cái lục địa chu này xin tặng cho Vân hầu, mong chớ chê.
Lão Công Thông rất thành tâm, Vân Diệp có thể nhận ra được, chỉ là nhờ vào một câu của mình mà có thể cởi bỏ tâm kết của ông ta à?
Lúc đó mình chỉ tính làm sao chọc giận đối thủ, hi vọng đối thủ tức giận tới cửa lý luận, ai ngờ khéo sao chuyện thành ra thế này.
- Vân hầu, chuyện Bạch Ngọc Kinh thực sự như lời ngài nói sao?
- Công Thâu tiên sinh, làm gì có ai thấy được thần tiên chứ? Cái tin đồn sai lệch đó từng khiến vãn bối chạy gãy cả chân, Dao Trì của Tây vương mẫu chỉ là cái ao nước, không có hoa cỏ, không có tiên đan ăn một hạt là trường sinh bất lão. Gia sư từng tới một nơi kỳ quái, khắp nơi là đá, ngay cả gia sư cũng thiếu chút nữa bị đồng hóa, may mắn thoát ra được, nhưng nguyên khí đại thương, gia sư gọi nó là Bạch Ngọc Kinh, còn không cho vãn bối nhắc tới nó nữa, càng không cho vãn bối đi vào con đường không có lối về ấy.
Vân Diệp tưởng Lão Công Thâu chưa chịu từ bỏ con đường trường sinh, đang định khuyên nhủ thì ông ta nói:
- Trong nhà đã lập quy củ, đó là kẻ dám nói tới trường sinh sẽ bị trục xuất khỏi cửa, không khoan thứ. Cho nên Vân hầu không cần khuyên, lão phu căm ghét ý muốn trường sinh, còn hơn cả Vân hầu, nhưng chuyện liên quan tới gia phụ, con không được trách cha, thôi không nói kỹ với Vân hầu thêm được.
- Mỗi người đều có bí mật của mình, vãn bối cũng không phải người lắm chuyện, Công Thâu gia lập tộc quy này thực sự đáng mừng, Vân Diệp chúc mừng tiên sinh, chỉ là không biết vị cao tài nào của Công Thâu gia mở được khóa Lỗ Ban mười lăm lỗ, cho Vân Diệp bái kiến.
Vân Diệp vừa nói xong hai cha con kia ông bụng cười lớn.
Tiếng cười này làm Vân Diệp hồ đồ, không biết cái khóa đó có gì buồn cười, nó do mình cải tiến thêm, không phải người thường có thể mở được.
- Mở đại tác của Vân hầu, Công Thâu gia lão phu chỉ cần một chớp mắt.
Lão Công Thâu tựa hồ nói tới chuyện đắc ý nhát trong lòng:
- Cao nhân như thế Vân Diệp phải tự bái kiến.
- Không cần, lúc này e rằng nó ngủ rồi.
- Vậy tiên sinh ấy năm nay cao thọ thế nào?
- Năm này nó tròn một tuổi rồi.
- ……
Vân Diệp chưa bao giờ biết lão bà của Lỗ Ban họ Vân, thế nhưng đây lại là chuyện cực kỳ chính xác, khi Công Thâu Mộc và Vân Diệp tranh luận lợi nhuận tương lai, thuận miệng nói ông ta và Vân Diệp là người thân, người nhà không thể hại người nhà, đối với người ngay cả tổ tông mình cũng lôi ra thì Vân Diệp không có sức kháng cự nào.
Lão Công Thâu đã chuẩn bị phái người tới Trường An, xem thư viện Vân Diệp nói rốt cuộc xây thành thế nào, có điều đây là chuyện nhỏ, Công Thâu gia đã chuẩn bị xuất thế thì không để ý xem ba tháng có thể xây lên được khu kiến trúc lớn như thế không, chỉ theo kiêu ngạo của thế gia kiến trúc, muốn xác thực mà thôi.
Công Thâu Giáp cực kỳ khao khát với nghề lão sư cao quý, bàn tay cầm búa nhiều năm cuối cùng đã có thể cầm bút danh chính ngôn thuận rồi, ông ta rất kích động, thỉnh thoảng lại nghe ngóng Vân Diệp xem học sinh mình sắp dạy rốt cuộc ra sao, sau khi biết tin mừng kinh người đó toàn là con cháu công huân, ngồi một mình trên ghế hưng phấn mãi không thôi.
Lão Công Thâu và Vân Diệp tay ôm trà thơm, nói chuyện trời đất, từ chim gỗ của Lỗ Ban, tới tiên nhân cưỡi mây đi gió, không chuyện gì không có, các loại kỳ môn tạp học ẩn tàng ở thế gian qua các triều đại khiến Vân Diệp được khai sáng, thì ra không chỉ có cách nói trời tròn đất vuông, còn có cách nói trời tròn đất nổi của Trương Hành, làm Vân Diệp thấy khó tin, loại học thuyết này đã gần chân tướng lắm rồi.
Trương Hành nói: Trời hình tròn bao phủ mặt đất, đất nổi trên mặt nước, giống như một quả trứng, vỏ là trời, lòng là đất, lòng nổi trên lòng trắng.
Chỉ cần đem lòng trắng biến thành vũ trụ thì không khác gì học thuyết hiện đại.
Nhất xích chi chủy, nhật thủ kỳ bán, tắc vạn tái bất tuyệt, loại tư tưởng này làm Vân Diệp toát mồ hôi lạnh, nếu như bỏ đi lời cằn nhằn của cha mẹ đời sau, những thứ kiến thức hỗn tạp học được dưới đòn roi của thầy giáo, y không biết trước mặt người xưa còn có bao nhiêu thứ để mà tự hào.
***Cây gậy dài một thước, mỗi ngày lấy đi một nửa, thì muôn đời cũng không lấy hết.
Sau này bớt khoe khoang đi, phải chịu khó nhiều hơn, chỉ bắt được bốn người của Công Thâu gia có hơi lỗ, không biết Mặc gia, Đạo gia, Âm Dương gia trong truyền thuyền, cái đám điên biến thái điên khùng đó mà đưa hết tới thư viện thì Lý Nhị có thèm nhỏ giãi tới cướp người không?
Lý Nhị làm ra cái khoa khảo rắm chó mà dám nói nắm hết anh tài thiên hạ trong tay, thế mà ông ta còn có mặt mũi mà lớn lối, riêng ông già trước mắt đây quá đủ trình làm công bộ thượng thư, cái đám ngu xuẩn trên triều đó Vân Diệp có thể mặc sức lừa gạt, chứ đổi lại là Lão Công Thâu thì tuyệt đối không có chuyện bỏ mấy nghìn quan mua bốn miếng sắt.
Chủ khách vui vẻ chia tay, Vân Diệp dùng xe ngựa đưa cha con Công Thâu về nhà, sau đó kéo xe trượt tuyết tới soái phủ của Sài Thiệu.
Sài Thiệu, Tiết Vạn Nhẫn, Ngưu Tiến Đạt vây quanh xe trượt tuyết, tâm tắc khen mãi, kệ trời tối sai thân binh lắp ngựa vào, kéo xe trượt tuyết đi, dưới ánh trăng, thân binh xua ngựa xuống dốc, lắp thêm đá rồi thử lại lần nữa, thấy ngựa vẫn chạy như bay trên tuyết, Sài Thiệu cười lớn thu binh về doanh.
Sài Thiệu là người hiểu chuyện không truy hỏi lai lịch chiếc xe trượt tuyết, chỉ sai công tượng làm việc ngày đêm, ông ta muốn có 1000 thứ này.
- Đại tổng quản, xem ra kế hoạch của chúng ta phải thay đổi rồi, có thứ này, đại quân của chúng ta có thể tung hoành trên hoang nguyên, lão phu vừa mới tính toán qua, có thứ này là có thể mang ba nghìn binh sĩ và đầy đủ lương thảo, khí giời, Hiệt Lợi muốn dựa vào tuyết lớn ngăn cản đại quân của chúng ta chỉ là giấc mộng đẹp thôi.
Lão Ngưu chưa bao giờ coi Vân Diệp là người ngoài, trước mặt y mà vẫn bắt đầu thảo luận chuyện cơ yếu trong quân, Sài Thiệu tựa hồ cũng chẳng để ý, ngồi trên mặt đất cùng Lão Ngưu, Tiết Vạn Nhẫn thảo luận tuyến đường hành quân. Vân Diệp bịt lỗ tai không muốn nghe, nhưng cái giọng ông ổng của Tiết Vạn Nhẫn thì dùng tay che thế nào cho được?
Giờ muốn đi cũng hơi muộn, nghe quân cơ mà không tham dự là không thể.
- Ha ha ha, Vân hầu luốn đưa ra thứ quan trọng nhất vào thời điểm quan trọng nhất, đây là vật lành của Đại Đường ta, chỉ riêng vật này đã có thể khiến tổn thất trong quân giảm đi ba thành, trên đường hành quân tướng sĩ có thể ngồi trên xe trượt tuyết tiết kiệm thể lực, tới chiến trường không cần nghỉ ngơi đã có thể chiến đấu, có thể đánh bất thình lình, tốt, quá tốt!
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương