Đường Chuyên

Chương 1477

Thực ra Lý Thái nổi giận là do ghen tỵ, cỗ xe kia qua bàn tay cải tạo của Vân Diệp thành công cụ giao thông, chứ không phải là đống sắt biết đi như trước. Nay người thích lái xe nhất là Tiểu Miêu, nàng từng tự lái máy bay, nên không nhường tay lái cho ai hết, suốt ngày không chở Tân Nguyệt, Na Nhật Mộ đi tới thành Trường An mua sắm thì lên Ngọc Sơn hóng gió. Hi Mạt Đế Á trở về, cỗ xe đó hoàn toàn biến thành của bốn nữ nhân, Lý Thái muốn sờ vào cũng không được, đành phải đợi thợ làm một cái mới. Hi Mạt Đế Á thành quan tứ phẩm, là quan chức chính quy lớn nhất của nữ tử, nói ra tứ phẩm chính nghị đại phu này còn vinh diệu, tôn quý hơn tam phẩm cáo mệnh phu nhân của Tân Nguyệt, dù vào hoàng cung cũng chỉ bái kiết hoàng đế chứ không phải hoàng hậu, có nghi trượng, bào phục, mũ quan, trạch viện, phó nhân, không thiếu gì hết. Ngày thành viên hạm đội trở về, Hi Mạt Đế Á cưỡi trên ngựa, mặc quan phục, cầm tiết trượng, đi qua cổng Chu Tước, làm vạn dân oanh động. Vân Diệp thấy còn long trọng hơn cả ngày y khải hoàn trở về, Lý Thái sở dĩ bất mãn với mình, vì muốn lão bà hắn ngồi cái xe nát của hắn vào thành cơ... Lại Truyền Phong được phong làm Hãn Hải hầu, nghe là biết tước vị xuông rồi, hiện giờ Đại Đường đã rất ít phong tước, sáu năm qua mỗi Vân Diệp được tấn tước, còn lại không hề thay đổi, muốn có tước vị có đất phong, nhất định phải có quân công. Chính vì ít, nên tước vị càng trở nên cao quý, một tử tước nho nhỏ cũng không hề kém gì thứ sử châu phủ, Lại Truyền Phong tuy hơi thiệt, nhưng đợi tân hoàng đăng cơ phong tước vị, rất có khả năng thành hầu tước chân chính. Trình Xử Lượng là con cháu huân quý nên hưởng lợi lớn, thành Lưỡng Đương huyện tử, coi như vinh diệu lớn. Vương Huyền Sách tự mang gông cùm, tóc tai rối bù, đi chân đất quỳ trước cửa Đại lý tự đặt ( trần tình thư), đợi triều đình xử lý. Trình Xử Lượng nói không sai, vẫn có người nhớ tội của hắn, tuy lập công nhưng chưa đủ bù tội, tiếp tục tới nước Oa lập công chuộc tội, thay thế Trường Tôn Thịnh, lập tức lên đường, không được trì hoãn. Trước khi đi Vân Diệp nói chuyện với hắn, nói gì không ai biết, nhưng tùy tùng theo Vương Huyền Sách ra biển nhiều chưa từng có, lên tới một nghìn bốn trăm người, nếu như ai quen thuộc đạo tặc, sẽ phát hiện trong đó có rất nhiều hảo hán tam sơn ngũ nhạc. Thư viện lại bắt đầu đại khảo, mỗi năm một lần, đây là đại sự hàng đầu của thư viện cũng như lễ bộ, khác với nhóm học sinh đầu tiên, rất nhiều học sinh tự phát tiến vào các n ghành nghiệp, nay Đại Đường dù thương cổ, hay tiên sinh học quán, nha hành, hay y quán đều có thể thấy bóng dáng học sinh thư viện. Một tấm bằng tốt nghiệp thư viện, đủ chứng minh người này là tinh anh. Thành Ngọc Sơn sáng sớm mở cổng, vô số học tử trẻ tuổi khiêm tốn đi vào tòa thành hùng vĩ này, được học sinh thư viện dẫn đường, phân ra tới địa điểm khảo thí của mình. Nguyên Chương tiên sinh đứng đầu, hàng thứ hai là Ngọc Sơn, Ly Thạch, Kim Trúc, Triệu Duyên Lăng, Hi Mạt Đế Á mặc triều phục, cầm triều vật, đứng ở biển thư viện, tiếp nhận học sinh thi lễ. Còn về tiên sinh trẻ như Tiểu Vũ xếp hàng thứ ba, so với nói kiểm duyệt học tử sắp thành học sinh của mình, không bằng nói thể hiện thực lực hùng mạnh của thư viện với bên ngoài. Nơi này có tiên sinh tốt nhất, trường học tốt nhất, không khí học tập tốt nhất, có điều kiện chính trị đậm nhất, muốn báo đáp quốc gia, đây là vũ đài tốt nhất. Một đám nữ tử đi vào thư viện, đầu đội mũ chùm, khăn lụa che kín mặt, nhưng không che được vóc dáng yêu kiều, đó là học sinh của thư viện nữ tử, chỉ có ngày này các nàng mới được mặc y phục đẹp nhất ra khoe, nhìn thấy đám học tử sắp vào thư viện cứ đần ra nhìn, liền thỏa mãn vô cùng. Đây là quyền lợi Hi Mạt Đế Á tranh thủ cho các nàng, tuy không có gì to tát, nhưng là cơ hội tốt nhất tuyên truyền cho thư viện nữ tử. Nguyên Chương tiên sinh nhìn thấy ít nữ học sinh lén vén khăn che mặt nhìn, hừm một tiếng, khuôn mặt vốn đen đúa càng khó coi. Vân Diệp và Hứa Kinh Tông đứng ngoài đội ngũ tiên sinh. Nguyên Chương bất kể thế nào cũng không chấp nhận hai vị viện phán này gia nhập đội ngũ tiên sinh, từng tuyên bố rõ ràng "chung hàng ngũ là xỉ nhục!"  Hứa Kính Tông nhìn quan phục của mình, thở dài: - Uổng công mặc long trọng, vốn tưởng có thể được đứng đó nhận sĩ tử thi lễ, ai ngờ bị đuổi ra đứng với ngươi. Vân Diệp liếc xéo Hứa Kính Tông: - Ngươi cũng thấy đứng cùng ta là xỉ nhục? - Nếu ta không đi xin Nguyên Chương tiên sinh hạn ngạch đã không bị đuổi ra, còn bị chửi là xỉ nhục của thư viện.  - Đó là do ngươi đi xin, liên quan gì tới ta, giờ ta chỉ biết dạy học và chiếu cố người nhà, mấy trò đen tối đừng kéo ta vào. Hứa Kính Tông cười nhạt: - Lão phu không tin thuộc hạ cố cựu của ngươi không tìm ngươi, yêu cầu của hoàng hậu nương nương, ngươi có giỏi thì từ chối cho lão phu xem. Khi lão phu đi gặp Nguyên Chương tiên sinh, ông ấy nói ngươi lấy mất nửa hạn ngạch rắm chó rồi, cũng bị đuổi ra, giờ còn làm cái vẻ thế ngoại cao nhân. Vân Diệp ngượng ngùng nói: - Nhịn thôi, tính tiên sinh như vậy đấy. - Không cần nhịn, thư viện cũng là tâm huyết của lão phu, Nguyên Chương tiên sinh làm sơn trưởng mới hợp cách, chúng ta mà làm sơn trưởng là bất hạnh của thư viện, người thế nào làm việc đó. Ông trời sớm có an bài, ta không thể từ chối con cháu nhà mình, ngươi cũng không làm được, nhưng lão tiên sinh làm được, nên ông ấy chửi mắng, chúng ta nghe là được. Lý Nhị học Lý Cương tiên sinh năm xưa, cũng kiếm một con gấu mèo kéo xe, có lẽ vì tính khí ông ta, nên chọn con to nhất, hung ác nhất, cho nên Lý Nhị ngồi bên trên không có loại điềm đạm như Lý Cương tiên sinh. Con gấu mèo chạy hùng hục, làm Lý Nhị xóc nghiêng ngả, ông ta lại còn thích chí, đeo cả hàm thiếc cho con gấu mèo, nên chạy một cái là miệng có bọt mép sùi ra, như con chó điên. Khó khăn lắm mới điều khiển được cái xe chạy tới trước mặt họ, con gấu mèo cực lớn ngồi bịch xuống chân Hứa Kính Tông đòi ăn, làm Hứa Kính Tông không biết phải thi lễ với hoàng đế trước hay là rút chân ra trước. Lý Nhị lười nhác lấy từ sau xe ra một quả dưa chuột to bằng nắm đấm, đút vào cái mồm rộng ngoác của con gấu mèo, hỏi: - Năm nay có bao nhiêu khảo sinh. - Bẩm bệ hạ, tổng cộng có một vạn tám nghìn bảy trăm ba ba khảo kinh. Hứa Kính Tông chưa bao giờ nhớ nhầm số: - Thật đông, không biết bao người vào được thư viện đây? Lý Nhi vươn cổ nhìn học sinh chi chít dưới chân, tâm tình có vẻ tốt lắm. - Bẩm bệ hạ, dựa theo tỉ lệ đỗ cao nhất năm ngoái thì năm nay chỉ có hơn ba nghìn tân sinh là cùng. Lý Nhị gật gù, mò ấm trà trên xe, vừa uống vừa n ói: - Sáu lấy một, số còn lại phải làm sao? Nhiều người từ vạn dặm tới Trường An, tay trắng trở về nhìn cha mẹ thế nào? Vân Diệp đi tới nói: - Bệ hạ sau đại khảo của thư viện còn có đạo khảo của Quốc tử giám và Hoằng văn quán, nên học sinh bị trượt vẫn còn cơ hội, người ra từ hai nơi này có thể thành ngự sử ngôn quan, huống hồ thái tử chuẩn bị mở học đường ở nội phủ, chuẩn bị bồi dưỡng nhân tài cho nội phủ, nên không thi đỗ vào thư viện cũng không phải là tận thế. - Tốt, tốt, người bị thư viện đánh trượt thế nào cũng không có thiện cảm với thư viện. Để họ đi giám sát học sinh thư viện, rất tốt, Chử Toại Lương làm rất khôn khéo. Lý Nhị nói xong giật cương, con gấu mèo không muốn đi, tới khi ông ta đá đít nó một cái, nó mới không tình nguyện kéo ông ta loạng choạng đi về phía thư viện, hôm nay ông ta tới xem khảo thí.