Đường Chuyên
Chương 1435
Nghe Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối xúi bẩy, lòng Lý Nhị khơi lên sóng to gió lớn, đúng là như thế, học sinh thư viện cuối cùng sẽ để mình dùng, không cần nói tới học vấn, đại nho trong thư viện rất nhiều, chỉ cần nhìn tiểu lâu của thư viện sắp vào tới Tần Lĩnh là biết nơi này nhân tài đông đúc. Nhưng là hoàng đế, mình cần chính miệng nói với những học sinh này đế quốc cần nhà quản lý thế nào...
Trở về phòng, Lý Nhị đem suy nghĩ của mình nói với Trường Tôn thị, Trường Tôn thị chỉnh trang lại nghi thái, quỳ xuống chúc mừng hoàng đế mở ra tiền lệ, thành tấm gương muôn đời.
Lý Nhị còn có chút xấu hổ đem suy nghĩ này nói với Vân Diệp và Lý Thái, vì cho rằng làm thế có chút cảm giác mua danh chuốc tiếng, nên do hoàng hậu chuyển đạt thay.
Đây là chuyện cực tốt, Nguyên Chương tiên sinh cực kỳ tán đồng, nhưng có một vấn đề, hoàng đế chưa bao giờ dạy học, ở trên triều đường, hoàng đế trách mắng, chửi bới, tán thưởng quan viên đều được, người dưới chỉ biết cúi đầu lắng nghe, vì mưa móc hay sấm sét đều là ân vua. Nhưng dạy học thì không được, ngươi chỉ có thể nói lý, không thể cưỡng ép, ở đây không có võ sĩ, không có đình trượng, không có đao phủ, nên Nguyên Chương tiên sinh lo hoàng đế giảng học thành trò cười, như vậy không có lợi cho thư viện.
Lý Nhị gặp Nguyên Chương tiên sinh tỏ thái độ lễ hiền đãi sĩ, khi Nguyên Chương tiên sinh vừa cáo từ, liền quay lại làm đế vương cao vời.
- Giảng bài mà thôi, có gì to tát, hai đứa các ngươi đều giảng bài, cho trẫm biết cần chuẩn bị cái gì.
Lý Thái cuống lên:
- Phụ hoàng đừng coi thường, khó không kém gì người giá ngự triều đường đâu, hài nhi tuy không biết phụ hoàng giảng cái gì, nhưng nói phải có lý có chứng minh. Nếu muốn giảng nhân phẩm, phải giải nghĩa, còn phải biết nên nói gì trong một canh giờ, còn phải nói cho sinh động. Thôi điều này phụ hoàng không cần để ý, chỉ cần người qua được một canh giờ là tốt rồi.
Câu này đáng ăn đòn, quả nhiên Lý Thái vừa dứt lời gáy bị bợp ngay một phát.
- Phụ hoàng ngươi không biết giảng bài à? Trẫm là chúa tể đế quốc, nói là luật, nói đúng hay sai tất cả cũng phải cúi đầu mà nghe.
Vân Diệp bội phục, Lý Nhị nói quá con mẹ nó đúng rồi, vội nói:
- Thế là được, bệ hạ cứ làm theo ý thích, người dưới tập trung lắng nghe, đều là con dân, dù bệ hạ nói gì, vi thần cũng cung kính tiếp thu.
Lý Nhị cười quỷ dị rời phòng, chắc là chuẩn bị bài giảng đây. Lý Thái lo sốt vó, nhưng Vân Diệp rất tin vào Lý Nhị, ông ta là hoàng đế đầy mị lực, căn bản không có chuyện sợ hãi, cho nên lần giảng bài này nhất định sẽ được ghi vào sử sách.
Tin tức hoàng đế lên lớp không chân mà đi, không chỉ thư viện mà Quốc tử giám, Hoằng Văn Quán đều đỏ mặt rống lên với Nguyên Chương tiên sinh, nhất định phải để lại đủ chỗ ngồi cho bọn họ, nếu không cả đời không qua lại thư viện nữa.
Muốn nghe giảng không chỉ có học sinh, còn rất nhiều lão đại, yêu cầu của Trường Tôn Vô Kỵ không phải thư viện Ngọc Sơn có thể từ chối.
Còn về phần thương cổ, vì có cơ hội lộ mặt trước hoàng đế, chỗ ngồi hàng đầu bị đẩy lên tới giá bằng vàng, dù là thế có tiền vẫn không có hàng.
Hứa Kính Tông thấy không thở nổi, tuy ông ta đã vào hàng ngũ tể tướng, nhưng cả đời không định từ chức viện phán thư viện, nhìn thư tín cao ngất trên bàn, chỉ muốn phá cửa sổ mà chạy, vì Vân Diệp đẩy việc phân phối chỗ ngồi cho ông ta.
Đại lễ đường của thư viện có thể dung nạp nghìn người, thiết kế tường hồi âm, làm người giảng không cần lớn tiếng, cũng có thể làm người hàng cuối nghe rõ ràng.
Chẳng ai biết hoàng đế sẽ giảng cái gì, kể cả Trường Tôn thị. Người tới nghe giảng đông nghịt, đại lão trong triều gần như tới hết, nhưng Nguyên Chương tiên sinh không nể mặt ai hết, dứt khoát giữ sáu trăm chỗ ngồi cho học sinh chia đều cho ba thư viện.
Trường Tôn Vô Kỵ ngồi ở chính giữa hàng đầu, thật ra ông ta chẳng muốn tới, hoàng đế giảng bài thôi, không cần bỏ chính vụ đi nghe, nhưng Chử Toại Lương vật nài mãi, lần này hoàng đế giảng bài làm Chử Toại Lương có giảm giác không tốt, luôn thấy khóe miệng hoàng đế có chút trào phúng.
Vân Diệp dựa vào cột nhà nhìn đám đông nhốn nháo, khi thấy cả Úy Trì Cung và Trình Giảo Kim tới thì muốn cười lắm, đến cũng được đi, nhưng còn mặc y phục văn sĩ, trông rất thiếu tự nhiên, trời thì rét căm căm lại còn càm quạt giấy.
Tất cả mọi người đều né tránh hai lão già này, Trường Tôn Vô Kỵ phải nhịn lắm mới không lên tiếng quát mắng hai người họ, ông ta có quyền giám sát diện mạo quan viên.
- Hai huynh đệ ta ngồi gần chút, lát nữa bệ hạ giảng tới chỗ hay, phải nghe cho thật rõ.
Úy Trì Cung vừa nói vừa xách Chử Toại Lương ra đằng sau, trèo qua ghế ngồi cạnh Trường Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương muốn chửi song thấy học sinh nối nhau đi vào, đánh đỏ mặt tía tai ngồi xuống.
Trình Giảo Kim cười ha hả bảo Chử Toại Lương:
- Tên bán than thế đấy, không phục ai cả, lần trước thiếu chút nữa làm mù mắt Lý Đạo Tông, nhịn chút là được.
Chử Toại Lương hừ một tiếng quay đầu đi, không thèm nhìn lưng Úy Trì Cung.
Trường Tôn Vô Kỵ thở dài:
- Ông muốn ngồi hàng trên thì nói đáng hoàng, sao phải xách người ta đi? Toàn là người cả đống tuổi rồi, giữ chút thể diện chứ.
Úy Trì Cung nhe răng cười:
- Lần sau nhất định sẽ nói lý.
Nghe câu trả lời vô lại ấy Trường Tôn Vô Kỵ chỉ còn biết nhắm mắt dưỡng thần, không khí nơi này làm ông ta thấy bất an, cứ có cảm giác hình như hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai tiểu lại khiêng một một cái bảng lớn vào, đây là cái bảng di động được, bên trên viết, Diễn thuyết chuyên môn Đại Đường hoàng đế bệ hạ Lý Thế Dân.
Trường Tôn Vô Kỵ nổi giận, viết thẳng ra danh húy của hoàng đế là đại bất kính, vừa đứng dậy thì bị Đỗ Như Hối kéo lại:
- Đừng nổi giận, nhìn chõ kỹ, là tự bệ hạ viết đấy.
Nhìn kỹ hai lần khẳng định là hoàng đế viết, Trường Tôn Vô Kỵ bực tức hỏi:
- Bệ hạ định làm gì đấy?
- Giảng bài, không có chuyện gì đâu, chỉ giảng bài thôi.
Đỗ Như hối đỡ Trường Tôn Vô Kỵ ngồi xuống, tuy tuổi ông ta nhiều hơn Trường Tôn Vô Kỵ, nhưng sức khỏe lại tốt hơn.
- Đỗ tướng từ khi giao lại công việc, thần sắc càng tốt, thật làm người ta hâm mộ.
- Hai ta đều là người lăn lộn triều đình bao năm, đều biết triều đường là cái cối say, dù thân thể cường tráng tới mấy cũng bị nó mài mòn hết, lão phu tiếc mạng, nên mới thoát ra sớm. Phụ Ki, sao thân thể ông lại kém tới mức này, năm xưa ông cũng là mãnh tướng văn võ song toàn, khi thảo phạt Tiết Cử còn ba ngày ba đêm không ngủ.
Trương Tôn Vô Kỵ xua tay:
- Hảo hán không nhắc tới cái dũng năm xưa...
Khi hai người đang nhỏ giọng bàn luận thì Vân Diệp gõ chuông vàng, "tinh" một tiếng, toàn bộ đại lễ đường lặng ngắt như từ.
Vân Diệp chắp tay nói:
- Hôm nay bệ hạ đích thân giảng học thiên hạ, cho Vân mỗ nói rõ kỷ luật, toàn bộ buổi giảng bài, bệ hạ chỉ giảng, không tiếp nhận thắc mắc, khi giảng bài không được bàn tán, không được tùy ý đi lại. Về phần bệ hạ giảng bao lâu, không biết! Bệ hạ giảng cái gì, không rõ! Hiện giờ xin mời Đại Đường hoàng đế bệ hạ Lý Thế Dân.
Toàn thể đứng dậy, Lý Nhị mỉm cười từ sau hậu đài đi ra, hôm nay bệ hạ ăn mặc tùy ý, chỉ có một bộ thanh sam, tay cầm một chồng giấy, tóc chỉ gài một cái trâm bạch ngọc, tùy ý gật đầu, nho nhã không che giấu được khí chất oai hùng.
Mọi người ngồi xuống rồi, Vân Diệp muốn tiếp tục giới thiệu cuộc đời cùng chiến tích huy hoàng của ông ta, không ngờ Lý Nhị đẩy Vân Diệp ra:
- Để tự trẫm nói.
Vân Diệp khom người lui xuống, ra sau lưng Trường Tôn thị đang yên tĩnh chuẩn bị nghe trượng phu giảng bài.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương