Đường Chuyên
Chương 1414
Lý Tượng vừa nói vừa lấy tấu chương của Vân Diệp từ ngăn kéo ra cho Lý Nhị xem.
(tiêu thạch: quặng ni-trát ka-li)
Lý Nhị còn có ấn tượng với cuốn sổ này, cầm lấy nhìn lại lần nữa, trầm tư hồi lâu mới nói với Lý Tượng:
- Truyền Thượng Quan Nghi tới.
Lý Tượng gõ chuông vàng, chẳng bao lâu sau Thượng Quan Nghi đi vào. Một năm trong lao ngục đã làm mất văn nhân khí trên người hắn biến mất, cả người trở thành trầm lặng, sau khi thi lễ thì an vị sau bàn chờ Lý Nhị nói.
- Mệnh Vân Diệp bắt đầu xây 3 tòa hỏa khí xưởng.
- Mệnh Trương Lượng nhất định phải bảo đảm số lượng tiêu thạch và lưu hoàng, nếu không nghiêm trị không tha.
- Mệnh Tôn Nhân Sư nhất định phải khống chế xuất cảng dầu lửa, dầu tinh luyện không thể có một giọt rơi ra ngoài, nếu không đưa đầu tới gặp.
- Mệnh Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định phải bảo đảm tiền tài đầy đủ cho Binh bộ, không được chậm trễ nửa phần, nếu không nghiêm trị không tha.
- Mệnh Huyền Giáp quân vào Hán Trung, phong tỏa Kim Ngưu đạo, thương nhân qua lại chuyển hướng Thục đạo, không được làm trái.
Lý Nhị liên tiếp ra năm đạo chỉ ý, bảo đảm quân đội có thể hoàn thành thay đổi quân trang trong thời gian ngắn nhất. Rất rõ ràng, ngoài Thập Lục vệ, thì chi quân đội đầu tiên cần thay đổi quân trang chính là Huyền Giáp quân.
Rất nhanh, chỉ ý đã đến tay Vân Diệp. Hệ thống văn thư của quân đội phải cần Binh bộ Thượng thư ký. Không được, bây giờ dầu lửa không chỉ Bắc Đình có, Thập Lục vương cũng có, chẳng lẽ Trưởng Tôn Vô Kỵ không báo tin này cho hoàng đế? Lão có tâm tư gì?
Hơn nữa dầu lửa giờ đã thành vật dân sự, không cho một giọt rơi ra ngoài là điều không thể. Trong này vòng lợi ích liên lụy quá lớn, Ngọc Môn thủ quân, Hà Tây quân, Tiết Nhân Quý Thạch Thành thủ quân đều có liên lụy. Một khi cấm hoàn toàn sợ rằng sẽ sai lầm, kim tiền màu vàng, nhưng sẽ khiến mắt người đỏ.
Văn thư của Trương Lượng, Huyền Giáp quân nhanh chóng được chuyển đi, còn văn thư của Tôn Nhân Sư Vân Diệp nhét vội vào ngực, rồi chạy tới Vạn Dân cung cầu kiến hoàng đế. Cái chỉ ý này căn bản là không có cách nào thi hành.
- Cái gì? Ngươi nói chỉ ý của trẫm không có cách nào thi hành?
- Đúng vậy thưa bệ hạ, dầu lửa đâu đâu cũng có. Diên Trường huyện cũng phát hiện thứ này, Quy Tư, chín họ Chiêu Vũ cũng đều có. Xa Sách quốc cũng phát hiện, hơn nữa giờ cách chưng cất không còn là bí mật, nếu ngài muốn cấm tiệt dầu lửa thì không thể nào đâu thưa bệ hạ.
Lý Nhị chợt đứng lên nhìn Vân Diệp:
- Ngươi nói Diên Trường, Quy Tư, chín họ Chiêu Vũ, San Xa đều có dầu hỏa?
- Đúng vậy thưa bệ hạ, giờ dầu hỏa của Diên Trường huyện đã bị quân đội khống chế, nhưng dầu hỏa là của Thập Lục vương, chúng ta chỉ có phân ngạch hai thành. Thực tế quốc gia nhiều dầu hỏa nhất là Đại Thực chứ không phải Đại Đường chúng ta. Giờ dầu thắp ở phương nam cũng chỉ cần qua mậu dịch trên biển là có được. Một khi chúng ta cấm tiệt dầu hỏa, lợi lớn nhất sẽ thuộc về thương nhân Đại Thực, mà còn bị bọn chúng cười nhạo.
Lý Nhị tức giận ném bình ngọc trong tay nát bét, nộ quát:
- Hám lợi đen lòng, biết rõ đây là quân quốc trọng khí còn không biết quý trọng, cái gì cũng muốn quy ra tiền. Vân Diệp, trẫm hỏi ngươi, chuyện này có phần của ngươi hay không?
Vân Diệp máy mắt một cái, nói:
- Bệ hạ, thần không có. Ngài cũng biết, chỉ cần quan hệ tới quân quốc trọng khí là Vân gia chưa bao giờ dính vào. Bệ hạ, những chuyện này vi thần đã sớm nộp văn thư đến Môn hạ tỉnh, sao bệ hạ lại không biết?
Lý Nhị liền đớ người, đây rõ ràng là thủ đoạn hãm hại Vân Diệp của Trưởng Tôn Vô Kỵ, hắn không thể giải thích rõ ràng. Cố nén cơn giận, hắn hỏi Vân Diệp:
- Nếu chuyện này đã không có cách nào, ngươi tính làm sao?
- Bệ hạ, dầu lửa dự trữ trong quân đã tới hạn rồi. Mười kho đã chất đầy, vi thần giờ sợ nhất chính là nó, so với hỏa dược còn nguy hiểm hơn. Chẳng may bùm một phát chắc bốc hơi cả Vị thủy. Giờ kho dầu toàn đặt cạnh Vị thủy, thứ này nhất định phải có là dùng luôn, trữ lâu sẽ giống rượu bay hơi mất, cũng không có cách nào dán kín, cho nên vi thần mới ngầm cho phép giao dịch dầu lửa tồn tại.
Vân Diệp vừa nói vừa lấy sổ sách từ trong ngực ra cho Lý Nhị kiểm tra. Lý Nhị vội xem qua một chút rồi đưa cho Lý Tượng:
- Giao cho Đô Thủy giám điều tra kỹ, nhất định phải kiểm tra từng thùng dầu một.
An bài xong sắc mặt Lý Nhị mới giãn ra một ít, ngồi xuống hỏi Vân Diệp:
- Vì sao Đại Đường ta lại ít dầu lửa như vậy?
Vân Diệp trợn mắt nói:
- Bệ hạ, không phải cứ đất rộng là có dầu lửa, mà phải xem quốc gia đó có may mắn hay không. Hiển nhiên trong chuyện này người Đại Thực may mắn hơn chúng ta nhiều.- Dầu lửa Đại Đường ít hơn so với người ta?
Lý Nhị ngẩn ra, hỏi một câu khiến Vân Diệp không biết trả lời thế nào.
- Quả thật nhiều hơn chúng ta.
Hoàng đế hỏi, Vân Diệp không thể không trả lời.
- Vậy thì không cần cấm chỉ, dù sao người ta rất nhiều, cách lại quá xa...
Vân Diệp không chung mục tiêu với băng đảng hoàng đế, nên bẩm báo hết sự tình liền đi, nói thêm tí nữa khéo phải mang binh đi đánh đâu đó thì hết hơi.
Cần là lấy, đây là kiểu của Đại Đường bây giờ. Làm đế quốc, mỗi khi thiếu cái gì là lại nghiên cứu bản đồ ngoại quốc, đến khi không thể tìm được ở ngoại quốc, thì mới chuyển ánh mắt vào quốc nội. Thời gian lâu dài liền trở thành một cái nếp nghĩ.
Quốc nội thế cục ổn định, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không phát hiện Vân Diệp đang sống chết với Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên mọi người bắt đầu suy nghĩ xem nên sống phóng túng thế nào.
Đứng trên đại nhai mà nhìn thấy đám lực sĩ điêu tượng đã là chuyện thường, nhảy tường vào Phù Dung viên xem trước vài kỳ hoa dị thảo cũng không phải mới lạ. Huyện nha môn Trường An cũng đã gông cổ mười mấy tên lưu manh và hoàn khố. Hai huyện Trường An, Vạn Niên khi đối phó với lưu manh và hoàn khố đều dùng một cách như vậy.
Trường An thành không phải là nơi nên lưu lại, tuần thành ngự sử cùng thị hầu ngự sử không dễ đối phó. Những người này cả ngày mặt mũi hằm hằm, thấy hoàn khố cỡi ngựa mà cho báo ngồi trên mông ngựa, là không nói không rằng, báo sẽ bị lột da, ngựa thì sung quan, về người thì rất khó nói, tâm tình Huyện lệnh tốt thì đánh mấy trượng là thả, còn không thì gông xiềng thị chúng.
Nhưng các hoàn khố rốt cuộc cũng tìm ra được trò chơi mới.
Cừ Trịnh quốc gần đây được sửa sang lại có chuyện hay. Thổi phồng 7, 8 cái túi da dê, sau đó lấy dây buộc lên tấm gỗ vuông là có thể ngồi từ cửa Bạch hà đến tận Lạc hà, dài chừng 300 dặm. Cái chán duy nhất chính là Kính hà quá nhiều cát, trôi một chuyến về là người vàng ệch cả ra.
Vân Thọ rất muốn thử một chút, nhưng bị Tân Nguyệt nghiêm khắc ngăn lại, nên đành ngậm ngùi theo cha đi nhổ tỏi, tâm không yên khí không tĩnh, nhổ cây nào đứt cây đó. Vân Diệp tức giận vội vàng đem tống tháo hắn đi cho yên chuyện.
Đội nón lá làm dưới nắng ấm là chuyện Vân Diệp thích nhất, được một lúc thì nhổ được một bó tỏi xanh mượt mập mạp cực lớn, dùng xào thịt dê thì tuyệt cú mèo.
Lý Thái ở Thái Dịch trì thử một loại thuyền mới, nghe nói không cần người chèo cũng có thể tự đi. Đám huân quý cũng tính toán chút, vì theo lời Lý Thái thì tuy bề ngoài khó coi, nhưng chức năng lại lợi hại vô cùng.
Vân Diệp không đi, bình trà thì thì có thể có dạng gì? Chẳng qua chỉ thêm vài cái bánh xe, hơn nữa hơi nước còn bốc khắp nơi, chạy chậm chẳng khác nào ông già trúng gió. Nhưng Lý Thái không cho là nhục mà lại lấy làm quang vinh. Vân Diệp nói vật này chưa nên cho người biết, nhưng Lý Thái và Hi Bạc Đế Á lại không nghĩ như vậy. Họ nhất trí cho rằng đây là một loại động lực mới, cần phải cho toàn bộ Đại Đường biết. Hi Bạc Đế Á khăng khăng cho rằng, chỉ cần gieo đuốc xuống, lửa sẽ hừng hực cháy lên.
__________________
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
4 chương
69 chương
64 chương
35 chương
87 chương
103 chương
55 chương