Đường Chuyên
Chương 139
Hoàng Thử cúi gằm mặt xuống, chen khỏi đám đông, ôm thức ăn chạy đi như một làn khói.
Anh Nương đang dọn dẹp nhà, lau chỗ này lau chỗ kia, tới khi không còn một hạt bụi, nhớ lại đêm qua là thẹn đỏ mặt, năm năm nín nhịn đã buông thả hết vào đêm qua, không ngờ lại nhiệt liệt như thế.
Nàng thích hoàn cảnh này, tất cả mọi người trông đều rất nho nhã, không có lời thô bỉ dâm uế như thường ngày. Ai cũng cười với nàng, nụ cười chân thành mà nhiệt tình. Phu quân nói với nàng, người ở nơi này đều có học vấn lớn, ngay cả đạo trưởng Tôn Tư Mạc cũng ở đây, trời ơi, đây là nơi mà thần tiên mới được ở sao?
Hoàng Thử mặt đầy máu chạy vào, Anh Nương vội đón lấy thức ăn, hỏi:
- Ngã à? Hay bị người ta đánh.
Hoàng Thử không đáp, chỉ vùi đầu vào chậu rửa sạch vết máu.
Thương thế không nặng, Hoàng Thử nhận ra được điều đó, chỉ là không cẩn thận đánh vào mũi cho nên mới chảy máu, mất mặt quá, đêm qua nhất thời hưng phấn quên mất nơi này là thư viện, không phải là thanh lâu mà có thể phóng túng.
- Chúng ta đi tìm hắn nói lý, dù là công tử nhà lý trưởng cũng không thể ức hiếp người khác.
Nữ tử Quan Trung tính cách rất cương liệt, Anh Nương cũng thế.
Giữ lấy Anh Nương đang nổi giận, nói nhỏ:
- Đêm qua hai chúng ta lớn tiếng quá, khiến quý nhân sát vách không ngủ được, sáng nay nổi giận, không sao cả. Chúng ta đuối lý mà.
Anh Nương tức thì thẹn chín mặt, chớp mắt cái lại phát tác:
- Cho dù chúng ta không đúng thì bọn họ cũng không thể đánh chàng, chàng xem, tét mũi rồi, không tin bọn họ to hơn huyện lão gia. Trên đời này không còn chỗ nói lý nữa hay sao?
Hoàng Thử vừa cảm động lại vừa buồn cười, kéo Anh Nương ra cửa sổ chỉ Vân Diệp đang lười nhác đi bên ngoài:
- Vị đó là hầu gia.
Sau đó chỉ Lý Thái vừa đánh hắn:
- Vị đó là người đánh ta, cha hắn không phải lý trưởng, mà là đương kim hoàng thượng.
Vân Diệp đang buồn, tên tuổi của Ngọc Sơn thư viện ngày càng lớn, đây mới chỉ là nửa năm mà đã có một trăm ba mấy học sinh, gần như ngày nào cũng có học sinh mới gia nhập, tiên sinh lúc nào cũng thiếu, y lại không muốn mời bừa thêm tiên sinh cho có, làm thế nào đây?
Vốn đã nói một năm tuyển sinh một lần, giờ thì hay rồi, ai cũng cầm thư tới tìm Vân Diệp, của Trường Tôn Vô Kỵ nói nhi tử mình lên chiến trường rồi, thư viện phải để cho một đứa trẻ nhà Trường Tôn vào học mới được.
Cái này không dễ từ chối, thể diện Trương Tôn Xung phải nể, thế là Trường Tôn Ôn tới thư viện.
Phòng Huyền Linh sai người đưa tới một nghìn quan tiền, nói là lần trước nhờ Vân hầu nên mới có số tiền này, đem dùng vào dạy người thì tốt hơn, thể hiện đầy đủ tấm lòng khoáng đạt của vị tể tướng lo nước thương dân. Chỉ là ấu tử trong nhà cả ngày làm xằng làm bậy, làm ông ta phiền phức không thôi.
Được, được, được, ưu lo của tể tướng phải chia sẻ, vì thế Phòng Di Ái liền tới thư viện, nhìn Phòng Di Ái trước mắt chỉ mười tuổi, Vân Diệp chỉ thở dài không nói được gì.
Nếu như nói hai vị kia thì Vân Diệp còn không có vốn mà từ chối, Lão Lương chuyên môn từ tiền tuyến về báo cáo quân tình đem theo bảy tám đứa trẻ của đồng liêu Tả Vũ vệ, quỳ trước Vân phủ, khẩn cầu Vân hầu nể một thời huynh đệ, cho những đứa bé không nên thân này một cơ hội trở mình, bảo Vân Diệp từ chối ra sao?
Hán tử cao lớn mà khóc làm người ta chua xót, thôi vậy! Phất tay bảo quản gia đưa đám nhỏ tới thư viện, đón Lão Lương vào nhà, thuận tiện hỏi quân tình.
Cửa đã mở ra mà còn muốn chặn lại thì chỉ là trò cười, khi Vân Diệp điểm danh tháng mới thì phát hiện thư viện đã có gần 200 học sinh.
Ta đi đâu mà tìm tiên sinh học vấn cao, đạo đức tốt chịu vùi đầu dạy học sinh đây?
- Cho lão phu ba nghìn quan, sẽ kiếm cho ngươi năm mươi tiên sinh.
Lý Cương nhai dưa chuột mới hái rau ráu, lấy nửa quả dưa chuột chỉ hàng chữ trên bảng đen, rất có phong phạm của Vân Diệp, cũng rất khí thế.
Thứ mà thư viện ít thiếu nhất là tiền, học sinh mới vào thư viện nếu không nộp nghìn quan tiền sao còn dám đứng chân ở thư viện, trừ đám quỷ nghèo Tả Vũ vệ.
Quá đơn giản, đơn tiền ba nghìn quan liền vỗ vào tay Lão Lý, sau đó chắp tay vái, Vân Diệp liền rời đi, còn về kiếm người thế nào, người ra sao, Lý Cương còn rõ hơn y nhiều.
Ông già này hiện càng sống càng trẻ ra, đoán chừng sống thêm mười năm nữa cũng không thành vấn đề, chỉ là tính tình càng ngày càng cổ quái, có khuynh hướng phát triển theo hướng trẻ con, đầu tiên là đòi nhà, sau đó đòi đồ gia dụng, giờ thì mở miệng đòi tiền, kệ ông ta, chỉ cần sống khỏe giúp ta chống giữ thư viện là không thành vấn đề.
Biết ông ta sợ, sợ Vân Diệp dùng tiền trong tay làm việc ông ta không rõ, lần trước cho ông ta xem bản quy hoạch tương lai của thư viện, ông già hoảng sợ, lo lắng thư viện và triều đường sinh tranh chấp, đám học sinh có lai lịch này trên người nếu không có bóng dáng mấy vị tiên sinh bọn họ mới là lạ. Thà bản thân chịu khổ cực cũng phải dùng học sinh trói lấy chân tay Vân Diệp.
Chia lớp! Tất cả học sinh vừa mới tới thư viện đều chia vào năm thứ nhất, sau đó trải qua thi cử, đem học sinh trong thư viện chia thành ba cấp, cấp cao chỉ có mười bốn học sinh, học môn hiện đại như vật lý, số học chỉ truyền thụ cho những người này. Hơn nữa mười bốn học sinh này phải luân phiên dạy toán học cơ sở cho lớp thấp hơn.
Thế là Lý Cương phát hiện, khi bọn họ càng bận rộn thì Vân Diệp càng thoải mái.
Thời buổi thiên tai, Quan Trung bắt đầu xuất hiện lưu dân, bọn họ vứt bỏ ruộng vườn nhà cửa, tràn tới thành thị, hi vọng có thể kiếm được miếng ăn, nông dân lúc này không có lương thực dự trữ có thể ăn trên hai năm, mùa thu hoạch trong mong đợi đã bị cái họa châu chấu ăn sạch rồi, đồng ruộng không có thu hoạch, miệng chẳng có cái ăn, không muốn ngồi yên đợi chết, nạn dân nhân lúc còn chút tích trữ trong nhà, kéo nhau đi tha hương.
Lạ cái là không ai đi về phía nam, dù Quan Trung khắp nơi bị thiên tai, bọn họ cũng chỉ lang thang không mục tiêu ở Quan Trung, không ra vùng ngoài.
Vân gia trang hiện giờ rất nhiều người, sản nghiệp châu chấu thu hút lượng lớn sức lao động nhàn rồi, không chỉ trong trang của mình không tìm được người rảnh rỗi, ngay cả trang viên bên cạnh cũng có người tới làm công, Vân gia không từ chối một ai, chỉ cần làm việc, muốn tiền cấp tiền, muốn lương thực cấp lương thực, không nói hai lời, bao đựng bột châu chấu ngày càng chất cao.
Châu chấu đi qua, trong nhà khôi phục nguyên trạng, lúa mạch ngoài ruộng đã thu hoạch lâu rồi, quả nhiên chỉ có sáu thành, chỉ thế mà các trang hộ đã vui sướng ăn mừng mấy ngày.
Bọn họ lấy một thành lương thực tới nhà nộp tô, lạ quá, Vân Diệp nhớ mình đã nói năm nay thiên tai, không cần nộp tô, đây cũng là ý chỉ của triều đình, hôm nay Vân Diệp về nhà chính là vì việc này.
Những người này không nói câu nào, thức ăn trong nhà cung cấp cũng không ăn, cứ đợi ở cửa sau chuẩn bị nộp tô, nhìn thấy Vân Diệp đi tới, lão công công năm nay 90 tuổi được người ta đỡ từ trên xe trâu xuống, nói không còn lưu loát nữa, nhưng tuổi bày ra đó, Vân Diệp phải đối đãi như trưởng bối, với tuổi của ông ta, gặp hoàng đế cũng không phải thi lễ.
Cố gắng lắng nghe nửa ngày mới hiểu, các trang hộ cho rằng năm nay gặp thiên tai, tất cả mọi người đều xui xẻo, Vân gia cũng thế, ruộng chỉ thu hoạch được sáu thành, phải có một phần của Vân gia, đó là đạo lý.
Đạo lý rất mộc mạc, mặc dù trong lòng xem thường những người ngốc nghếch này, nhưng mắt lại rơi lệ, đây đâu phải là địa c hủ hại nông hộ, đây là nông hộ hại địa chủ. Trời ơi! Lý Nhị đã chém đầu bảy tám địa chủ thu tô rồi, thế này là mong ta bị chém đầu à? Làm địa chủ khổ tới mức này lẽ trời khó dung.
Người ta làm địa chủ nếu không cướp dâu thì nhân lúc thiên tai mua vào mấy mẫu ruộng với giá rẻ, dù sao làm thế nào cho sướng thân thì làm, sao tới lượt ta làm địa chủ, thu tô cũng có nguy cơ mất đầu.
Vân Diệp khóc, các trang hộ cũng khóc, Tôn Tư Mạc đi qua cũng vừa cười vừa khóc, lão nãi nãi khóc mờ cả mắt.
Cầm lấy thức ăn Vân gia chuẩn bị, Vân Diệp cắn một miếng bánh lớn, nói:
- Ăn đi, tới nhà chủ nộp tô, chủ phải cho ăn, đó là thông lệ, các ngươi đã làm hết bổn phận, tới lượt Vân gia làm bổn phận của mình, bắt đầu ăn.
Nói xong đem nửa cái bánh của mình cho lão công công, lão công công há cái miệng không còn răng ngoạm mạnh lên cái bánh, cắn không nổi mà không chịu nhả ra, nghẹn ngào nói đây là cái bánh ngon nhất trên đời.
Các trang hộ ùa tới tranh bánh ăn, tới hạ nhân Vân gia cũng tranh, Tiền Thông lau khô nước mắt, vận khí đan điền rống lớn:
- Thu tô.
Giọng kéo rất dài.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
72 chương
85 chương
11 chương
49 chương