Đường Chuyên

Chương 1370

- Nếu là tiền của mọi người thì ngươi chia cho mỗi người một ít, không được nhiều, không được ít, cũng không được thừa lại, chuyện này giao cho ngươi là yên tâm nhất. Vừa mới an bài xong thì Lý Thừa Càn đi vào, cầm sổ lên xem: - Đừng bắt nạt người thành thật, ngươi bảo Lão Đoàn cuối cùng vẫn để tiền dư thì sao? Người Đoàn gia cứng đầu, không hoàn thành quân lệnh thì hắn chỉ có cách cứa cổ, đừng đùa như thế. Nói xong còn lấy một ngân tệ cho Đoàn Hổ, đó là phần thưởng của thái tử. Đoàn Hổ không nhận tiền, nhìn Vân Diệp nói: - Lão Đoàn tuy ngốc, nhưng chút tiền này vẫn biết chia. Vân Diệp muốn xem hắn chia tiền ra sao, ai ngờ hắn ném sổ cho hữu thị lang Lão Liêu, lặp lại lời vừa rồi của Vân Diệp, rồi quay đầu lại cười nhạt với Vân Diệp. Lý Thừa Càn cười đau bụng, kéo Vân Diệp sắc mặt khó coi ra ngoài, tới thẳng đông cung, còn chưa ngồi xuống đã cười lờn nói: - Xảy ra chuyện lớn rồi. Chuyện lớn thì chia ra làm chuyện tốt và chuyện xấu, đại đa số nó đại biểu cho chuyện xấu, nhưng Lý Thừa Càn cười lớn như thế, ít nhất nói lên chuyện này có lợi cho hắn. Lý Thừa Càn nói xong câu này liền ngậm miệng nhử mồi, đủng đỉnh uống trà, để Vân Diệp tự đoán, với hắn mà nói đây là một loại hưởng thụ. - Vương Huyền Sách! Lý Thừa Càn thấy Vân Diệp nghĩ mãi không ra, liền nhắc ba chữ, Vân Diệp liền nhớ tới từng chuyện mà Vương Huyền Sách làm, hắn là kiêu ngạo của thư viện, một mình diệt quốc là truyền kỳ do Vương Huyền Sách tạo ra. Năm Trinh Quan thứ mười lăm, quốc vương Ma Yết Đà là Giới Nhật vương tới thăm Ân Độ rồi phái sứ giả tới Đại Đường. Năm Trinh Quan thứ mười bảy, Lý nhị phái Lý Nghĩa Biểu là chính sứ, Vương Huyền Sách làm phó sử theo sứ tiết Ấn Độ, tháng một năm Trinh Quan thứ mười chín tới được thành Vương Xá nước Yết Đà. Năm Trinh Quan thứ hai mươi Vương Huyền Sách lại làm chính sứ, cùng phó sứ tới Ấn Độ. - Vương Huyền Sách nhiều năm qua chỉ nghiên cứu quan hệ giữa Đại Đường và Thổ Phồn, kết quả hắn phát hiện Thiên Trúc còn ảnh hưởng tới Thổ Phồn nhiều hơn, nên hắn chuyển hứng thú sang Thiên Trúc. Nhiều lần thỉnh giáo Huyền Trang đại sư về phong thổ nhân tình của Thiên Trúc, tích lũy học vấn lớn, còn học được tiếng Phạn, nên thành phó sứ ngoại giao. - Lần này tới lãnh địa của Giới Nhật vương, kết quả là ông ta đã chết, tân vương bắt giữ bọn họ, Vương Huyền Sách trốn thoát, tìm Tùng Tán Cán Bố đã thần phục Đại Đường mượn ba nghìn binh mã, diệt quốc gia đó, bắt vương của chúng, đương nhiên, chút chiến tích này không đáng nói. Lý Thừa Càn nói tới đó lại lần nữa dừng lời nhìn Vân Diệp hỏi: - Diệp Tử, ngươi thành thực nói cho ta biết, trên đời này thực sự không có cách trường sinh bất tử sao? Vân Diệp không hiểu sao Vương Huyền Sách lại liên quan tới trường sinh bất tử, gần đây Lý Nhị cứ luôn hỏi chuyện ngọc bài, mình bị hỏi tới bực mình, bảo Vô Thiệt mang ngọc bài vào cung giảng đạo cường thân kiện thể cho phu phụ Lý Nhị rồi, chẳng lẽ Vô Thiệt thổi phồng năng lực ngọc bài quá mức, khiến người hoàng gia hiểu lầm? - Có cách cường thân kiện thể, không có cách nào để trường sinh hết, tuyệt đối không, phàm là kẻ nào nói mình có thể trường sinh bất lão, ngươi hãy lập tức chém đầu hắn, tuyệt đối không giết nhầm người đâu. Lý Thừa Cần thở phào: - Ta nói chuyện lớn là cái này, Vương Huyền Sách mang về từ lãnh thổ của Giới Nhật vương mang theo một phiên tăng, nghe đồn đã sống trên hai trăm năm, là hai trăm năm thật sự, không phải theo cách tính của Đạo gia. - Lão hòa thượng tự xưng nghiên cứu thuật trường sinh hai trăm năm, không những có thể trường sinh, còn có thể bạch nhật phi thăng. Ta đã nhìn thấy lão ta rồi, diện mạo cổ quái vô cùng, trang nhiêm, cử động rất có quy luật, trò chuyện vài câu, lão tăng cực kỳ am hiểu về pháp môn của Khổng Tước Minh Vương, thậm chí có nhiều lời giải thích kỳ diệu, ngay cả Huyền Trang đại sư cũng khâm phục. Phụ hoàng và mẫu hậu ta vì thế chuyên môn tắm rửa trai giới bảy ngày, chuẩn bị nghe lão tăng giảng kinh, nghe nói lão tăng còn thi pháp với phụ hoàng mẫu hậu ta, cho nên ta sinh lòng nghi hoặc, muốn tìm ngươi xác nhận. Vân Diệp chấn kinh hỏi Lý Thừa Càn: - Vì sao ta không nghe thấy chút phong thanh nào? - Phụ hoàng ta nói kỳ thực ngươi không tin quỷ thần, bất kính phật đạo, người chỉ muốn nghe kinh Phật, xem pháp môn của hòa thượng, không muốn nghe thuật quỷ biện của ngươi, nên không cho ta và Thanh Tước nói, nếu ngươi nói không có chuyện này thì ta yên tâm rồi. Mặt Vân Diệp tái nhợt, y đã nhớ ra phiên tăng này là ai, nếu không nhầm, tính mạng của Lý Nhị mất trong tay lão phiên tăng này. Con người lúc kích thích thì đầu óc vô cùng nhạy bén, thậm chí y còn nhớ ra tên lão phiên tăng đó, La Nhĩ Sa Bà, đúng, đúng là tên này, đó là cái tên người ngoại quốc sẽ xuất hiện trên lịch sử dân tộc, nguyên nhân là lão ta dùng thuốc trường sinh bất tử đầu độc chết Lý Nhị. Nghĩ tới đó tay Vân Diệp run rẩy, cầm chén trà cũng không vững nữa, Lý Thừa Càn nhận ra cũng trở nên khẩn trương, chẳng lẽ phiên tăng đó thực sự có gì hơn người. Gọi Vân Diệp hai tiếng, mới kéo y khỏi tình trạng hoảng hốt, Vân Diệp cười gượng rồi chắp tay cáo từ rời đi. Lý Thừa Càn đứng dưới hành lang sắc mặt biển đổi vô chừng, tay siết chặt lại xòe ra, tựa hồ hạ quyết tâm khó khăn nào đó, khi ánh mắt hắn nhìn vào cây bách ngàn năm trong đình viện, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, chắp tay đi vào đại điện, quyết tâm đã ra, không cần nghĩ nhiều nữa, tới lúc cần phải mạnh dạn mà làm đó là câu phụ thân mình hay nói... Vân Diệp tâm sự trùng trùng, không về binh bộ, tới thắng hoàng cung, nhưng bị chặn lại trước nội cung, thị vệ nói hoàng đế đang mời cao tăng giảng kinh, hai ngày tới không gặp bất kỳ ai, đặc biệt nói rõ, không gặp Vân Diệp. Vân Diệp ngửa mặt thở dài, quay sang cầu kiền Trường Tôn thị, được câu trả lời là đế hậu cùng nghe thánh tăng giảng kinh, đã trai giới, không được quấy nhiễu. Khắp hoàng cung Vân Diệp chỉ có thể gặp hai vị này, gặp phi tần khác là vô lễ, yêu cầu mấy lần đều bị từ chối. Hết cách đành cưỡi ngựa về Vân gia, cần chỉnh lại suy nghĩ, làm rõ sự kiện này từ đầu tới cuối. Đó là tâm tư đen đối nhất, không thể lộ ra với trời, không thể chạm đất, nên Vân Diệp ngồi ở ghế đu, đó là thói quen cũ, chỉ cần gặp phải chuyện khó quyết, y sẽ tới gian phòng có ghế đu này, từ sau khi y ngồi ghế đu ba ngày liền, lão nãi nãi chuyên môn để một gian phòng cho gia chủ minh tường. Vân gia to lớn, sự vụ phức tạp, muốn thời gian ngắn cân nhắc rõ thiệt hơn không phải là một quá trình đơn giản, nếu thực sự tính cho toàn cục, hai ba ngày chưa đủ, liên quan lợi ích, vướng mắc ân tình. Nếu như Lý Nhị giá băng vào lúc này phải ứng phó ra sao, nếu Thừa Càn thuận lợi đăng cơ, Vân gia phải ứng phó thế nào, nếu có chuyện bất ngờ, phải có chuẩn bị, tất cả đều cần suy nghĩ. Thay đổi triều đại luôn có một đám huân quý tuẫn táng theo, triều vùa nào thần tử đó, ai ai cũng biết, hoàng đế không gặp mình, mình không cách nào ngăn chuyện này xảy ra. Vậy lui lại giữ lấy Vân gia hẵng hay, quan hệ giữa mình với Lý Thừa Càn có tốt tới mấy, vào thời khắc mấu chốt này hắn đối phó với Vân gia sẽ không chút do dự, vì khi đó hắn là thiên tử. Trong vòng ba ngày Vân Diệp gõ cổng ba lần đều không vào được nội cung.