Đường Chuyên
Chương 1355
Đối lập rõ ràng với Vân Diệp mặt mày nhăn nhó là cái mặt hớn hở của Hứa Kĩnh Tông, thư của Trường Tôn thị trong tay ông ta biến thành tiền đồ rực rỡ, trọng quyền của Vân Diệp là chỗ dựa vững chắc của ông ta.
Tên ngốc cũng biết Vân Diệp đã làm quan tới tột cùng rồi, hậu sơn thư viện là chỗ thế nào thì ông ta biết cực rõ, là trọng địa quốc gia, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém địa vị thập lục vệ bảo hộ kinh sư.
Hoàng đế tìm Vân Diệp trông coi điểm yếu của mình, trong thời gian ngắn không thể tìm được người thích hợp để thay thế, thậm chí có thể nói trong cả đời chỉ có một hai người thích hợp, Vân Diệp chắc chắn là thích hợp nhất.
Vân Diệp rầu rĩ, mình chỉ muốn một quả lê, kết quả hoàng đế ném tới một quả dưa hấu, còn là loại to nhất, binh bộ nắm hơn sáu trăm châu, mỗi ngày không biết có bao nhiêu chuyện phải xử lý, ở cái vị trí đó còn lặn xuống nước sao được nữa?
Vốn quyền quản lý hậu sơn chẳng cần phải mở miệng xin hoàng đế, ông ta sẽ tự ném lên đầu mình, Hà Gian vương vì mấy lần xảy ra sự cố đã thấy lực bất tòng tâm, ông ta gần như chả hiểu gì, chỉ biết đốc thúc chế tạo thứ mình không rõ, đã ngầm xin Vân Diệp Diệp mấy lần, chẳng may có chuyện thì tính mạng cả nhà ông ta chưa biết ra sao.
Cuối cùng làm rõ khuyết điểm của mình, Vân Diệp thầm thở dài, mình không thể khác cự được tình mẹ quan tâm của Trường Tôn thị.
Kệ, chuyện này không gấp được, Hứa Kính Tông hí hửng bỏ đi, Vân Diệp lừ đừ tới phòng ấm.
Trong phòng ấm có một cây bắt ruồi mọc tươi tốt, phiến lá lớn đang giang rộng, lộ ra vách thịt màu hồng, trên đó là mấy cái gai đen, nhìn thì nhọn, thực ra rất mềm.
Trên đỉnh lá có một cái giống hệt vỏ công trùng, lại còn tiết ra mật, khi có côn trùng nhỏ xâm nhập, dùng tốc độ cực nhanh kẹp lấy nó, rồi tiêu hóa.
Vân Diệp ngồi trên ghế đang cẩn thận cho con mọt gạo vào cái vỏ côn trùng, cái vỏ nhanh chóng thu hẹp, từ ngoài có thể thấy con mọt gạo vẫn vùng vẫy, nhưng qua một lúc dần yên tĩnh.
- Đây là loại cây tới từ nơi rất xa xôi, tên là cây bắt ruồi, ý nói nó có thể bắt sâu bọ ăn, rất thần kỳ. Nếu lão nông kia để lại cho con hạt giống thứ này, lưu lại cách liên hệ thì đi làm đi, ta rất hứng thú với lão nông này.
Vân Diệp tiếp tục cho côn trùng vào, vừa an bài Tiểu Vũ.
Đợi Tiểu Vũ vội vàng đi ra cửa dán cáo thị, Vân Diệp mới lấy cây đặt ở chỗ nhiều ánh sáng nhất, lẩm bẩm:" Thứ này chỉ Châu Mỹ mới có, giờ xuất hiện ở Đại Đường, chẳng lẽ nói vào thời đó đã có người đi tới Châu Mỹ? Nếu đã tới Châu Mỹ thì ông ta không nên mang thứ này về, mà nên mang khoai tây, ngọc mễ mới đúng. Chẳng lẽ lão nông này muốn căn cứ vào hành tung của ta tìm người chí đồng đạo hợp?
Hiện Chây Mỹ vẫn là thế giới của người Anh Điêng, dù mình mang bao nhiêu thành ý tới, không bị ném đi tế thần mặt trời mới là lạ, một cái vùng đất đẫm máu, lạc hậu nhưng đầy thần kỳ, thực sự muốn tới một chuyến.”
Vân Diệp bề ngoài dửng dưng, thực ra vô cùng sốt ruột đợi lão nông xuất hiện, nhưng đợi từ tuyết lớn tới khi trận mưa xuân đầu tiên rơi xuống, vẫn không thấy có bất kỳ tin tức nào.
Cáo thị trước cửa được Lão Tiền thay nhiều lần, vẫn bặt vô âm tín.
Về sau Vân Diệp không nghĩ tới chuyện này nữa, thời gian nhàn nhã này hưởng thụ cuộc sống gia đình vui vẻ, lo nhiều sẽ mau già.
Vân Diệp cùng Vân Thọ, Vân Mộ hôm nay ra đồng, trời ấm lên là lúc trồng tỏi, nên mới sáng sờm ba cha con đã rời nhà.
Tiểu Miêu không yên tâm cũng đi theo đưa cơm, đầu quấn một cái khăn tay màu lam, xách giỏ trúc cùng Y Lệ Tư ra ruộng ở bãi sông, Mạc A Tư vác cày từ phía đó đi tới, cười ha hả trò chuyện với hương nông trong trang, tuy tiếng Quan Trung của ông ta không lưu loát, nhưng không ảnh hưởng tới việc ông ta thích nói chuyện với những người thuần phác này.
Không quấy nhiễu Mạc A Tư, hai người thuận theo bờ ruộng tới một mảnh ruộng lúa mạch, lúc này lúa mạch chưa được trồng, đất mới xới xong, phát tán hương thơm của đất.
Tới cuối ruộng liền thấy ba cha con đang trồng tỏi, vô cùng thành thạo, xẻng trong tay cắm xuống đất một cái, một nhánh tỏi được cho vào, sau đó nhẹ nhàng lấp đất lên.
Vân Thọ rất quen thuộc công việc này, vì phụ thân ra ruộng đều mang hắn theo, trong mắt Vân Diệp, một gia chủ hợp cách có thể không thông minh, có thể không nhân tử, nhưng phải hiểu rõ đâu là đạo lập thân.
Đại Đường lúc này vẫn là nền văn minh đất đai tiêu chuẩn, một huân quý mang đậm hơi thở của đất lại không biết làm ruộng thì không thể tha thứ. Càng khỏi nói Vân gia phát tích từ đất đai.
Bãi sông quá lớn, mỗi nhà mỗi hộ đều có một khoảnh, có điều kích cỡ khác nhau mà thôi, hiện là mùa trồng tỏi, đâu đâu cũng thích người trồng tỏi, người Quan Trung xưa nay thích ăn tói, bê bát mỳ mà không có vài nhánh tói quả thực không sao tưởng tượng được.
Tiểu Miêu đứng cười như nàng ngốc, vì ruộng nhà nàng lớn nhất, khi nhỏ chỉ mơ có một mảnh đất lớn để sinh sống, giờ thì tốt rồi, đất đai trong nhà rất nhiều, mình muốn trồng gì thì trồng cái đó.
Vân Mộ không thích trồng trọt, nhưng cha ra ruộng, nó phải theo thôi, khác với cha và đại ca, Vân Mộ chẳng thích tỏi, thứ này cầm trong tay lâu một chút cũng dính mùi thối, nên tỏi nó trồng xiêu xiêu vẹo vẹo cái nông cái sâu. Tiểu Miêu đành theo sau trồng lại, khi nàng bắt kịp Vân Mộ, Vân Mộ vứt luôn sọt tỏi cho tiểu mụ làm việc, dù sao tiểu mụ cũng rất dễ lừa, chỉ cần gọi vài tiếng tiểu mụ, làm gì cũng được.
Vân Mộ có thể trắng trợn làm biếng, Vân Thọ lại không thể, chẳng những phụ thân không cho phép, mà ải mẫu thân cũng không qua nổi.
Qua lại hai lượt, Vân Diệp lau mồ hôi trên trán, gọi Vân Thọ và Tiểu Miêu, cùng lên bờ ruộng nghỉ ngơi, hai cha con bê bát rượu nếp uống, Vân Diệp lấy vai huých nhi tử đã gần cao bằng mình:
- Thời gian qua mẹ con bảo con quản gia, con làm thế nào? Nói nghe xem, chuyện bên ngoài phức tạp, không dễ quản lý đâu.
- Thực ra cũng chẳng có gì khó ạ, người nhà ta toàn người lâu năm, trung thành, có gì không yên tâm ạ, quản sự Hà Bắc Đạo mỗi năm thu nhập hơn hai vạn kim tệ, vì sổ sách chênh lệch hơn năm trăm ngân tệ, thiếu chút nữa cứa cổ trước mặt mọi người, số tiền đó thật ra chẳng đáng kể, lão quản sự lục tung cả Hà Bắc đạo, cuối cùng phát hiện tiểu nhi tử mê một ca cơ, tiêu hết tiền, liền vay năm trăm kim tệ, vốn bù vào là xong, hắn lại không dám nói với phụ thân và huynh trưởng, nên lão quản sự mới mất mặt ở cuộc họp hàng năm.
- Năm ngoái con đi Tề châu thăm cô cô, lão quản sự kéo tiểu nhi tử quỳ xuống trước mặt con khóc nức nở, nói thể diện mấy chục năm mất hết rồi, xin từ chức. Tất nhiên con từ chối, chỉ giáo huấn con ông ta vài câu rồi cho qua.
- Không ngờ lão quản sự về nhà lấy dao chặt một ngón tay của tiểu nhi tử, còn đuổi hắn khỏi thương đội, chuộc ca cơ kia tặng cho hắn, thề không cho hai người họ ra khỏi cửa nửa bước, định nuôi như nuôi heo.
- Cha nói xem có phải ông ấy làm quá rồi không?
Vân Diệp gật đầu:
- Đúng là hơi quá, ông ấy làm thế kỳ thực là bảo vệ con mình, nuôi như heo cùng lắm là không để hắn đụng tay vào chuyện làm ăn thôi. Chuyện lấy tiền này, có lần đầu là có lần thứ hai, ông ấy phòng ngừa hậu họa.
- Có điều con là gia chủ, không thể nhìn vấn đề như thế, có công thì thưởng có tội thì phạt, sổ sách Hà Bắc đạo có vấn đề, chứng tỏ chế độ và công tác ở đó có sơ hở, lão quản sử khó thoát tội, nên điều chỉnh là đương nhiên. Con à, con lừa đứa thông minh, con biết làm thế nào, cha không xen vào nữa.
- Thực ra cha muốn hỏi giữa con và Yên Dung làm sao? Mấy ngày qua cứ thiếu tự nhiên, nha đầu Hạ Lan cũng thế. Tiểu tử thối, con không làm ra chuyện gì đấy chứ hả?
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương