Đường Chuyên

Chương 1307

Theo ý chỉ của hoàng đế, tập trung người vùng biên viễn vào bốn thành Quy Tư, Sơ Lặc, Vu Điền, Yên Kỳ làm hạch tâm của hệ thống thống trị Tây Vực, để trống thành Toái Diệp, chuẩn bị giao cho Lý Nguyên Tường sắp tới. Cùng lúc đó người A Lạp Bá ở Trung Đông cũng nhanh chóng quật khởi, mấy bộ lạc đã mở rộng thành đế quốc chưa từng có nằm trên cả ba châu Âu Á Phi, phía tây chiếm cả Bắc Phi và Tây Ban Nha, hướng đông cũng bừng bừng dã tâm, một lòng muốn khống chế chín họ Chiêu Vũ và Hà Trung, lần này tổng đốc viễn đông Ưu Tố Phúc tràn trề tự tin đông chinh, chuẩn bị thôn tính nước Toa Sách, phát triển bản đồ tới cực hạn. Không ai muốn có một cường quốc làm láng giềng, giữa các nước lớn với nhau phải ngăn cách bởi một số nước nhỏ, hai nước lớn cùng chèn ép các nước nhỏ mới đúng, sao có thể để hai con quái vật chen lấn trên một mảnh đất, như thế chiến tranh là lựa chọn duy nhất. Thành lạc đà lại bắt đầu hành động, lần này Vân Diệp định xuyên thẳng qua nước Toa Sách, chia quốc gia này làm đôi, nếu được, y rất muốn đích thân kết thúc tàn dư cuối cùng của đế quốc Ba Tư. Toa Sách đã bị Ưu Tố Phúc thôn tính gần hết rồi, quốc gia này nếu đã định sẵn sẽ diệt vong, sao mình không được chia một chén canh. Vượt biên giới tác chiến vốn phải được hoàng đế cho phép, nhưng Trường An quá xa, quân tình biến hóa từng ngày, người Đại Thực đang chuẩn bị hợp vây quân Thiên Sứ của Tiểu Miêu, người Đột Quyết lại chặn đường lui, Vân Diệp một mặt phái sứ giả báo lên hoàng đế, mặt khác bắt đầu bố trí hành động. Chiến tranh là một quá trình bạo phát mâu thuẫn, theo Vân Diệp, trận Đát La Tư dưới điều kiện chính trị hiện tại bùng phát là điều tất nhiên, sớm muộn cũng nổ ra chẳng bằng để nó nổ ra vào lúc này, nhân lúc trang bị, nhân thủ của mình không thiếu, đánh một trận cho người Đại Thực khiếp sợ luôn. Ý kiến Đỗ Như Hối cũng thế, lão già này từ lúc tới Tây Vực đã vứt bỏ bản mặt nho nhã ôn hòa giả dối, một đạo chính lệnh tàn khốc vượt ngoài tưởng tượng của Vân Diệp phát ra từ tay vị đại nho tử nhỏ tiếp nhận giáo dục nho gia, Tây Vực trong tay ông ta bị bóp đi bóp lại, tới khi ông ta buông tay, Vân Diệp phát hiện mình có thêm mười vạn quân phó tòng. - Dùng đám người này làm tiền trạm, công thành, mở đường. Toàn là kẻ tuyệt vọng, cho con đường sống là cảm tạ ơn đức, Tây Vực không đổ máu vì đế quốc thì không có tình cảm được, nên ngươi cứ thoải mái dùng, không cần khách khí. Đỗ Như Hối bỏ cuối (trung dung) xuống, chắp tay đi ra ngoài. Vân Diệp không phục không được, tay cầm thánh điển nho gia như (trung dung), miệng lại nói những lời đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục mà lão già này vẫn tình queo. Chuyện này Đỗ Như Hối làm không biết bao nhiêu lần, khi chiêu an Đỗ Phục Uy, chính lão già này làm thuyết khách, sau đó Đỗ Phục Uy liền toi đời. Chiêu an Lý Mật vẫn là lão già này, sau đó Lý Mật cũng toi đời nốt, nghe nói bộ tướng Vương Bá Đương của Lý Mật chết thảm vô cùng, bị tên bắn thủng lỗ chỗ. Còn về phần nhân vật nhỏ như Tiêu Tiễn không biết bị lão ta và đám mưu sĩ Đại Đường hại chết biết bao nhiêu mà kể. Chuyện này cứ giao cho Phạm Hồng Nhất và Điền Nguyên Nghĩa làm đi, một tên thích ngược đãi, tên còn lại thích vất vả, có hai tên bộ hạ đắc lực này, Vân Diệp vô cùng thích, chỉ cần giao việc vào tay họ là làm vừa nhanh vừa tốt, thêm vào tên Trình Xử Mặc thích đánh trận, bất kể nhiệm vụ bất hợp lý ra sao, chỉ cần đánh trận là vui vẻ hoàn thành. Tóm lại, trong doanh trại của Vân Diệp không khí hài hòa, từ trên xuống dưới chẳng ai để ý tới đại chiến sắp diễn ra. Na Nhật Mộ cuối cùng cũng bắt đầu thích con của mình rồi, vì đứa bé này đầy linh tính, biết cười với nàng, rất ít khi khóc, chẳng hề giống Vân Mộ cứ hơi không vừa ý một cái là khóc toáng lên, không rời ra được. - Sinh con rồi thiếp không đẹp nữa. Na Nhật Mộ nhìn da bụng nhăn nhúm nói: - Sinh còn rồi cần đẹp làm gì nữa? Làm mẹ thì phải vứt bỏ rất nhiều thứ, trước kia khi sinh Vân Mộ thì nàng còn nhỏ, không hiểu mấy chuyện đó, hiện cần phải hiểu rồi. Nàng khác với đám Tân Nguyệt, bản tính nàng tự do, ta chưa bao giờ trói buộc nàng, hiện đã có con, nàng phải bỏ một số lý tượng trước kia kiên trì. - Nhà ta không cần Tây Vực, tương lai chỗ này là đất thị phi, Lý Nguyên Tường muốn nó chẳng qua là dựa lưng vào Đại Đường tranh Hà Trung thôi, từ giờ trở đi Tây Vực mãi mãi không ổn định nữa... Vân Diệp bế con lảm nhảm: - Thiếp không hiểu. Na Nhật Mộ rụt rè đáp: - Biết nàng không hiểu nên mới nói với nàng, ta chỉ có hơi phiền lòng nên mới nói ra, lời này chỉ có thể nói với nàng thôi, nàng nghe là được, đừng nói ra. Na Nhật Mộ nhận lấy con, ngồi ngay ngắn nghe Vân Diệp nói. - Đánh nhau với người Đại Thực xong chúng ta sẽ về nhà, rất có thể thiếu một hai người bạn, Hi Đồng và Hàn Triệt muốn xưng vương xưng bá, bọn họ nếu thành quốc vương, ta không thể làm bằng hữu của họ nữa, trên đời này thứ có thể cắt đứt tình cảm nhất chính là quyền thế. - Về tới nhà khả năng ta sẽ lên triều nhậm chức, thật đáng ghét, bệ hạ bất kề vì mục đích gì cũng sẽ không cho ta đi dạy học nữa, ta muốn tới Nhạc Châu làm thứ sử, tới hồ hớn, ban ngày chèo thuyền, tối kiếm mấy bằng hữu uống rượu, có điều đó chỉ là nằm mơ... Vân Diệp nói xong tương lai có thể thấy được thì phát hiện Na Nhật Mộ đã bế con ngủ từ bào giờ, giúp nàng chỉnh lại cổ áo, đặt con nằm xuống, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Vô Thiệt đã nhập ma rồi, phòng ông ta giống như có người đang nghịch đèn, không ngừng có ánh sáng chói mắt phát ra, ngọc bài mấy ngày trước thoi thóp, phơi nắng vài hôm lại khỏe như vâm, Vân Diệp rất muốn đập vỡ thứ dạ minh châu này ra xem bên trong có cái gì, tiếc là không thể làm thế, nếu không Vô Thiệt sẽ nổi điên. Đỗ Như Hối từ phòng Vô Thiệt ra đâm vào cột cờ, mắt chiếu cường quang nửa canh giờ, đột nhiên ra chỗ tối, không va đầu mới là lạ. Chảng biết mắt họ bị làm sao mà không sưng lên rồi chảy nước mắt, Vân Diệp bội phục chất lượng của cái đèn này. - Bệ hạ chuẩn bị phân phong ba mươi hai đô đốc phủ ở Tây Vực, Vân hầu thấy sao? Đỗ Như Hối xoa trán, vì che dấu quẫn bách, nghiêm mặt hỏi: - Chính sách này không sai, chỉ là số lượng đô đốc phủ quá ít, ta cho rằng sáu tư là con số thích hợp. Ta không muốn sau này tuổi cao còn phải dẫn quân chinh phạt Tây Vực lần nữa, đi chuyến thôi đã ngán lắm rồi, chỉ muốn kiếm chỗ thanh sơn thủy tú dưỡng lão. Đây là chủ ý của Phòng Huyền Linh, hoàng đế đã định phân phong chư vương, vậy rút gọn đất phong lại là tốt nhất, ngươi mà không tới Tây Vực thì không có nhận thức rõ ràng về sự rộng lớn của nó, dù Phòng Huyền Linh cũng chẳng có phán đoán chuẩn xác. Đỗ Như Hối ngồi xuống thở dài: - Ngươi mới ba mươi là tuổi dùng làm việc, không dưỡng lão nổi đâu, lão phu nên thoái ẩn rồi, để còn sống thêm vài năm. - Không quen thuộc chính lệnh thành chướng ngại lớn nhất, bệ hạ sở dĩ chưa thay người vì bọn ta còn miễn cưỡng dùng được, nhưng sau trận đại chiến này e rằng rất nhiều lão thần phải lui xuống. - Trận chiến này giành toàn thắng, thế giới sẽ sang trang mới, tất cả mọi người phải dùng ánh mắt hoàn - Là người chứng kiến một thời đại kết thúc, thời đại mới ra đời, lão phu rất vui mừng, Vân Diệp thế giới mới là của các ngươi, đừng để bọn ta phải thất vọng. TẾH!