Đường Chuyên

Chương 119

Vân Diệp thấy chủ tớ Tân Nguyệt đi rồi liền trải thảm lên bãi cỏ nằm xuống, Tiểu Nha cũng buông Hàm Hàm ra, nằm gối đầu lên bụng Vân Diệp: - Ca ca, Tân Nguyệt tỷ tỷ thật xinh đẹp, ca ca nói sau này muội có xinh đẹp như thế không? Xinh đẹp á? Vân Diệp không thấy thế, đời sau trên TV trên phim ảnh đã thấy đủ các loại mỹ nữ rồi, Tân Nguyệt còn kém họ một quãng, chỉ thấy đây là nữ tử rất cởi mở, tiếp xúc nhất định rất vui. - Tiểu Nha sau này đương nhiên sẽ thành nữ tử đẹp nhất, ca ca đảm bảo, nếu ai nói Tiểu Nha không đẹp, ca ca đánh gãy chân. - Nhưng tóc muội cứ vàng khô, chẳng đẹp như Tân Nguyệt tỷ tỷ, nha hoàn kia còn nói muội là nha đầu ranh con. Tiểu Nha nói ủy khuất với ca ca: - Không sao, sau này chỉ cần Tiểu Nha ăn nhiều cơm, bớt ăn vặt sẽ có tóc đen, còn đẹp hơn cả Tân Nguyệt tỷ tỷ, nha hoàn kia lần sau gặp được, ca ca đánh gãy chân. - Đừng, như thế Tiểu Thu sẽ bị què, Tân Nguyệt tỷ tỷ đau lòng, chúng ta đừng đánh Tiểu Thu. Khi hai huynh muội đang chuyện phiếm thì lão nãi nãi ở trên sườn đồi cách đó không xa nhìn xuống, thẩm thẩm cô cô líu ra líu ríu cãi nhau không ngừng, nói là xa quá không nhìn rõ, không biết có dễ sinh nở không, bị lão nãi nãi mắng im miệng: - Hôm nay mới là lần đầu tiên Diệp Nhi gặp Tân gia tiểu thư, các ngươi lắm mồm cái gì, nếu vì các ngươi nói bậy nói bạ mà làm hỏng hôn sự này, để xem ta xử lý các ngươi ra sao. Lão nãi nãi miệng nói rất nghiêm, lòng tính toán làm sao tới nhà Ngọc Sơn tiên sinh bái phỏng Tân lão phu nhân, thuận tiện ngắm thật kỹ Tân gia tiểu thư, bà không tin hẳn vào lời Lão Lý. Tình hình trong nhà rất quỷ dị, lão nãi nãi cứ nhìn Vân Diệp một cái là cúi xuống cười, cô cô thẩm thẩm cứ ướm quần áo lên người y, tính toán làm sao cho y hấp dẫn hơn một chút. Mỗi ngày đều đi chăn lợn, mặt cỏ dần có thứ nhảy qua nhảy lại, từ chấm đen đen nhỏ tới dần dần thành màu vàng, có mấy con không ngờ đã bay được, tâm tình Vân Diệp mỗi lúc một tệ. Đã lâu lắm rồi không nhận được quân báo của Tả Vũ vệ, cũng không biết đám Trình Xử Mực có ổn không, có gặp phải chiến đấu không? Có bị thương không? Vân Diệp không biết gì cả. Lý Tịnh rốt cuộc dùng ba nghìn người đánh lén Hiệt Lợi ra sao? Hiện giờ đã tháng năm rồi, ông ta đang đợi mùa đông tới? Vân Diệp cũng không biết. Khoai tây trồng ở đâu? Do ai trồng? Lý Nhị muốn dùng nạn châu chấu phản kích ai? Chuẩn xác mà nói mục tiêu là ai? Vân Diệp chẳng hay biết. Bị gạt ra bên lề rồi, đó là câu trả lời chính xác nhất. Một con người không thể quá kiệt xuất, kiệt xuất sẽ bị đẩy ra khỏi bầy, mọi người sẽ bất giác giữ khoảng cách với ngươi, đời sau có một câu danh ngôn, một người đi trước người khác nửa bước là thiên tài, đi trước người khác một bước là kẻ điên. Vân Diệp cảm thấy giờ mình bị cách ly như kẻ điên rồi. Lão Trình lâu lắm rồi không viết thư tới, Lão Ngưu cũng như thế, bọn họ không có khó khăn cần tìm Vân Diệp nữa. Vân Diệp có thể tưởng tượng ra được đôi tay của Lý Nhị đang khống chế tất cả, từ vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Lý Thừa Càn là biết tất cả biến hóa tới từ trung tâm quyền lực tối cao. Mình là tên ngốc, đó là đánh giá Vân Diệp giành cho bản thân, đám người trên triều đường hi vọng Vân Diệp là tên ngốc, đó là kết quả bọn họ nỗ lực muốn có được, Vân Diệp phải là tên ngốc, đó là quyết định trong lòng Lý Nhị. Nếu đã là tên ngốc rồi thì phải làm một số việc của kẻ ngốc. Cho nên Vân Diệp vì ăn thịt lợn mà bắt toàn bộ nông hộ trong trang nuôi lợn, thích ăn trứng gà, liền bảo toàn bộ nông hộ nuôi gà, cực kỳ thích lợn, nên tự mình đi chăn lợn. Thế là mọi người đều vui, không một ai đàn hặc Vân Diệp mất thể diện, cũng không ai đi khuyên can hành vi trái ngược này, ai cũng cười ha hả đợi Vân Diệp gây ra những chuyện buồn cười nhất. Đứng ở trên đỉnh Ngọc Sơn, Vân Diệp đón gió, phanh áo ra, để gió núi lồng lộng quất vào ngực, dùng sức mạnh toàn thân hướng về phía Trường An rống lên: - Các ngươi đều là một lũ ngu xuẩn, muốn đợi xem chuyện cười à, đợi thêm một tháng nữa đi. Mặc lại y phục xuống núi, khôi phục vẻ hiền lành cười cợt, không ngừng chào hỏi các trang hộ, nói chuyện gia súc gia cầm trong nhà. Các trang hộ phát hiện ra cứ nuôi lợn như vậy cũng không sao cả, chỉ hơi mệt một chút, đám gà kia cứ đẻ trứng liên tục, bọn nhỏ hàng ngày đi chăn vịt ngỗng đều xách theo giỏ nhỏ, lũ vịt có cái thói xấu đẻ trứng lung tung, phải chú ý, đợi nhặt đầy giỏ rồi đem nộp tô cho Vân gia, đến khi thu hoạch lúa mạch, riêng trứng gà đủ thay tiền tô năm nay, có thể giữ lại lương thực trồng được cả năm, đây là chuyện trước kia mơ cũng không dám, trong nhà còn thi thoảng có trứng gà, trứng vịt để ăn, bọn nhỏ mong đợi ngày này bao năm rồi. Nhìn các trang hộ ngày đêm vất vả trên đồng ruộng, Vân Diệp rất muốn nói với bọn họ, làm thế là vô ích, đợi châu chấu từ trong mặt đất tanh tách nhảy ra, vụ thu hoạch các ngươi mong đợi, tất cả những điều các ngươi làm sẽ là phí công. Nghe nói trong nhà mấy vị vương gia mua rất nhiều lương thực, nhà Trường Tôn, nhà họ Đỗ họ Phòng cũng mua không ít, mọi năm lúc này các thương gia bán ra rất nhiều lương thực tồn kho đợi cho lương thực mới vào, năm nay quái lạ, không bán lương thực cũ, còn nâng giá lên. Trừ người dân, tất cả mọi người đều đang đợi nạn châu chấu tới để đạt được những mục đích khác nhau. Vân gia đã chuẩn bị từ trước, phường dân của phường Chiêu Quốc từ năm ngoái đã lục tục mua đủ lương thực ngươi năm trăm cân, ta ba trăm cân từ kho lương, còn không khiến người khác chú ý, do thời gian chuẩn bị dài, nên không khiến ai hoài nghi, đều nói đám ma nghèo phường Chiêu Quốc có chút tiền là mua lương thực vì sợ đói quá rồi. Trình gia, Ngưu gia cũng chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ chỉ không bán lương thực năm ngoái đi mà thôi. Đám hoàng đế và quý tộc lão gia được thể rồi. Một con ngựa cắm cờ đỏ trên lưng mang tới cho bọn họ tin tức mong đợi từ lâu, Đồng Quan có châu chấu, che mù trời, tới đâu cây cỏ đều không còn. " Bắt châu chấu, triều đình mua số lượng lớn, một đồng ba cân. Triều đình mở kho lương cứu tế người dân." Trên triều đường không chút rối loạn, Ngụy Trưng lấy làm lạ vì hiệu suất cao của triều đình, nhất là mấy vị trọng thần không ngờ còn giống như thở phào, mặt có vẻ vui mừng, người không hiểu còn tưởng trên triều đều là cao nhân thấy Thái Sơn đổ không đổi sắc. Ngựa liên tục tới kinh thành, trên bản đồ từ Đồng Quan, Phù Phong, Hoa Huyền, Phượng Tường, Kinh Dương, Tam Nguyên cho tới Kỳ Sơn, Chu Chí rồi Trần Thương, toàn bộ Quan Trung đã cắm chi chít màu đỏ biểu hiện thiên tai, không còn ai cười nổi nữa, Lý Nhị cũng không cười nổi nữa. Thiên tai quá lớn, vượt xa phòng tuyến tâm lý của Lý Nhị, không có phản ứng ngay từ đầu là sai lầm lớn nhất của ông ta, Vân Diệp nói đây là tai họa cực lớn, nhưng ông ta không để ý, năm ngoái nạn châu chấu chỉ có ở hai châu, năm nay ông ta chuẩn bị năm châu gặp tai nạn. Giờ đã có hai mươi bảy châu. - Truyền Vân Diệp tiến kinh. Lý Nhị đấm lên tay vịn long ỷ, máu tươi rỉ ra, nội thị vừa định kêu lên thì bị ánh mắt như sói của Lý Nhị làm nuốt trở lại. Lại bộ thượng thư đi tới bẩm báo: - Khởi bẩm bệ hạ, Vân hầu xin nghỉ rồi, nói là theo Tôn Tư Mạc vào sâu trong núi Tần Lĩnh hái thuốc, hiện giờ không biết ở đâu. Lý Nhị long nhan giận dữ: - Tìm y, dù đào ba thước đất cũng phải tìm y cho trẫm.