Đường Chuyên
Chương 117
Gần đây khí sắc của Ngọc Sơn tiên sinh rất tốt, không chỉ vì Vân Diệp đón người nhà của tiên sinh từ Thục xa xôi tới Trường An, vì cuối cùng ông được vào Hoằng Văn quán, đường đường chính chính được phong tứ phẩm Trung thư xá nhân, tuy nói là quan nhà không cần lên triều, nhưng cũng là một loại khẳng định với cuộc đời của ông.
Ông chẳng tới Hoằng Văn quán nhậm chức, xưa nay ông xem thường đám tiên sinh đạo học vì quyền lực mà lừa lọc dối trá, nghĩ tới mình không cần hạ mình đi luồn cúi, không cần suốt ngày nơm nớp đấu đá đối phó với kẻ khác, chỉ cần làm việc mình thích nhất là có thể đường mây rộng bước, trong lòng bất giác dâng lên sự đắc ý, già rồi quan vận mới tự tìm tới cửa.
Thư viện chuyên môn dọn ra một viện tử, dùng để bố trí tạm gia quyến của lão tiên sinh, Vân Diệp chuẩn bị xây mấy chục tiểu lâu bên bờ sông Đông Dương, xem qua bản vẽ, trong mắt Ngọc Sơn tiên sinh cái nào cũng xa hoa lộng lẫy, không biết là sẽ tốn bao nhiêu tiền, làm ông hơi lo lắng.
Ông đem nghi vấn nói với Lý Cương, ai ngờ Lý Cương cười gằn mấy tiếng, bảo ông ta đừng lo chuyện tiền bạc, vì với Vân Diệp mà nói thì không hề tồn tại vấn đề về tiền.
Lão Lý nhớ tới một nghìn quan mình ăn uống dè xẻn tiết kiểm bao năm mới tich góp được mà xót ruột, Vân Diệp dùng bốn cái cục sắt lừa mất, nghĩ tới đó, Lý Cương nói với Ngọc Sơn tiên sinh:
- Gia quyến của lão phu không bao lâu sẽ tới Trường An, trạch viện bên sông Đông Dương tất nhiên sẽ có một căn của lão phu, không thể nhỏ được, chúng ta không cần tiết kiệm tiền cho y, trạch viện làm càng lớn càng tốt, bên trong càng hoàn chỉnh càng tốt, tốt nhất chỉ cần lão phu xách hành lý vào là có thể ở được.
- Lão Lý, không phải ông có nhà trong thành Trường An rồi sao?
Ngọc Sơn tiên sinh lấy làm lạ:
- Lão phu chuẩn bị đem cả cái mạng già này tặng cho thư viện rồi, tên tiểu tử đó còn tiếc một căn nhà sao?
Lý Cương có chút đắc ý, lòng thầm nghĩ: Một nghìn quan của lão phu không dễ nuốt đâu.
- Phải rồi Ngọc Sơn, trông nom nhà cho kỹ, trong thư viện này toàn là tên hoàn khố có tiếng trong thành Trường An, tiểu tôn nữ của ông đẹp như hoa như ngọc, lại được trưởng tử của ông giáo dục rất có gia giáo, là đứa trẻ ngoan, đừng để đám khốn kiếp trong thư viện làm hư.
- Kha kha kha, tôn nữ của lão phu đâu phải hạng hoàn khố có thể xứng được, con bé đó xưa nay thông minh, đám hoàn khố trong thư viện còn chưa phải là đối thủ của nó.
Ngọc Sơn tiên sinh cực kỳ tự tin:
- Hừ! Ông mừng sớm quá đấy, cho dù tôn nữ của ông là đứa bé thông minh hàng đầu, nhưng nếu khiến tên hoàn khố lớn nhất trong thư viện chú ý thì...
Lý Cương không xem trọng sự tự tin của Ngọc Sơn tiên sinh:
- Ai? Trường Tôn Xung, Lý Hoài Nhân đi chiến trường, hai vị vương gia còn quá nhỏ, không đáng để nói.
Ngọc Sơn tiên sinh không tán đồng:
- Ông quên tên yêu nghiệt Vân Diệp à, lão phu nhìn y làm việc, không có chuyện gì không làm được, tôn nữ của ông gặp phải y, ông thấy có phần thắng không?
Lý Cương có chút hể hả:
Sắc mặt Ngọc Sơn tiên sinh trầm xuống ngay, ông ta cũng không dám đảm bảo tôn nữ của mình là đối thủ của Vân Diệp, nghĩ tới những thủ đoạn khó lường của tên tiểu tử đó là lòng lại rất lo.
- Ông cũng không cần lo, tên tiểu tử đó tuy mang danh hoàn khố, nhưng hai ta đều biết y là kỳ tài bất thế, muốn thân phận có thân phận, muốn gia sản có gia sản, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, là nữ tế vàng đó, tôn nữ ông gả cho y không phải là chuyện đẹp sao?
Lý Cương lườm Ngọc Sơn tiên sinh, lòng than sao hai nhi tử của mình không sinh cho ông một đứa tôn nữ xinh đẹp, để lão Ngọc Sơn này chiếm trước.
- Ông thấy có thích hợp không?
Lý lão tiên sinh ghét nhất thói được lợi còn làm ra vẻ, phất tay bỏ đi.
Trên Ngọc Sơn hiện giờ rất náo nhiệt, từ khi Vân Diệp phát minh ra bóng đá, học sinh trong thư viện liền say mê môn vận động cuồng nhiệt này.
Mỗi khi tan học, dù chỉ có 20 phút bọn họ cũng tranh thủ từng giây từng phút sút vài quả.
Cho nên quần thể thao xuất hiện, áo ba lỗ xuất hiện, giày bóng đá da trâu mang đinh ngắn cũng xuất hiện, còn chia trái phải. Nếu như ai trong thư viện không có bộ trang phục này sẽ bị khinh bỉ, bản thân cũng không biết giấu mặt vào đâu.
Mấy vị lão tiên sinh không hiểu hai mấy người tranh nhau một cái da trâu có gì mà hay thế? Cho tới khi tận mắt thấy một cuộc thi đấu thực sự mới phát hiện bên trong có ẩn chứa đạo lý rất sâu, trên sân trận đấu chớp mắt biến ảo vô thường, cực hợp với nghề binh, hiếm có nhất là chú trọng phối hợp chỉnh thể, một mình dù đá giỏi đến mấy cũng khó đối địch với đối thủ phối hợp chỉnh thể, điều này rất quan trọng trong việc gây dựng nề nếp thư viện, cho nên không ngăn cản nữa, cho chúng mặc sức phát huy.
Sân bóng quần áo không chỉnh tề tất nhiên không phải chỗ dành cho các nữ sĩ, các nàng không thích thấy mấy chục tên nam nhân lông lá mồ hôi nhễ nhại, trông đến tởm.
Ít nhất là Nhuận Nương nói như thế, kết quả bị lão nãi nãi cho mấy cái tát, không nhìn thì sao biết người nam nhân toàn lông lá?
Vân Diệp có đá vài trận, có điều không có cơ hội thể hiện kỹ thuật điêu luyện hơn người của mình, nếu không bị tên Úy Trì đại ngốc thể trọng nửa tấn húc bay thì gặp phải tên đầu bò Đoàn Mãnh, trọc lóc là truyền thống của nhà Đoàn đại tướng quân, tới lông mi cũng chẳng có, Tiểu Đoạn có mấy sợi lông mi là bất hiếu rồi, ngươi còn dám có tóc à?
Thiết đầu công gia truyền và đầu Vân Diệp va vào nhau, Vân Diệp cảm giác nhu húc đầu vào đá, Tiểu Đoạn cướp lấy bóng, hứng khởi tấn công về cầu môn của Vân Diệp, còn Vân Diệp thì nằm dưới đất đếm số sao vàng nảy ra.
Cố ý! Dứt khoát là cố ý, là vị tiên sinh duy nhất trong đám cùng lứa, lại ở phía đối lập với học sinh, nhất là sau khi bị Lưu Hiến tiến hành giáo dục trước nhập học, càng đầy dục vọng trả thủ.
Mấy lão già thì không dám đắc tội, mạo phạm họ thì về nhà sống không bằng chết, đắc tội với tinh anh đất Thục sẽ ăn trứng thối, nễu đụng tới Lưu Hiến sẽ hối hận ba đời, ngươi không thấy hiện giờ Hoàng Thử đi đào hang khắp nơi à? Đó là vì tìm một khối ngọc thích hợp để nhà Lưu Hiến làm bàn, mà là cái bàn ăn lớn cho mười hai người.
Suy đi tính lại chỉ có Vân Diệp là thích hợp nhất, không lớn không nhỏ, không béo không gầy, oánh rất là đã, lại không có hậu di chứng. Công khai không dám, song ở trên sân bóng chẳng phải có câu va chạm hợp lý sao?
Vân Diệp không có thói quen chuốc họa vào thân, nên lần nào cũng chỉ có thể sốt ruột đứng ở bên sân, nóng lên chửi bới là chuyện thường, cho nên thường xuyên có chuyện bóng bay vèo vào mặt...
Không còn cách nào khác, Vân hầu rời sân bóng, đi tìm Ngọc Sơn tiên sinh uống trà...
Ngọc Sơn tiên sinh đã thay đổi thói quen rồi, đại khái lão nhân gia cũng thấy mình không có thiên phú của Triệu Duyên Lăng, sau vài lần ném thử trà của bản thân, nhất là Lý Thái phun trà ra ngay trước mặt ông, liền thu công cụ pha trà lại, không đi hành hạ người khác nữa.
Mang nguyên tắc tận dụng, Vân Diệp tiếp nhận y bát của lão tiên sinh, sau khi khổ tâm nghiên cứu, tự sáng tạo ra phương pháp mới gọi là công phu trà.
Sau khi mọi ngời cẩn thận nếm thử, Triệu Duyên Lăng hết lời khen có hương vị riêng, so với cách pha trà đất Thục mỗi bên một vẻ, tuy không có biến hóa vị giác đậm đà như trà tươi, nhưng cũng ngọt thơm dễ chịu, làm người ta bồi hồi, dư vị đọng lại trong miệng.
Ngọc Sơn tiên sinh uống xong tinh thần phấn chấn, ngoan cố cho rằng Vân Diệp cải tiến thành công trên cơ sở của mình, nên đem phương pháp pha trà mới này gọi là Ngọc Sơn pháp.
Mấy lão già đồng thanh chúc mừng Ngọc Sơn tiên sinh lưu danh ngàn đời, còn về Vân Diệp, thương thay cho vị trí người qua đường không ai ngó tới.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
84 chương
55 chương
8 chương
126 chương
81 chương