Huyền Lăng Thương đang im lặng đứng ở đây, đối với điệu bộ trên mặt mọi người đều nhìn thấy hết vô cùng rõ ràng, sao có thể không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! ?
Chỉ là, Huyền Lăng Thương đầu tiên là trầm mặc rất lâu, lập tức, huyết mâu nhẹ nhàng đảo qua, liền rơi vào Tô Miêu Miêu.
Lập tức, trước ánh mắt tràn đầy kinh sợ của Tô Miêu Miêu, bạc môi mới khẽ hé ra, mở miệng nói.
"Ngươi hả, rất tốt!"
"Hả! ?"
Nghe thấy lời đế vương trước mắt, Tô Miêu Miêu trong lòng sửng sốt, trăm suy nghĩ cũng không giải đáp được.
Nàng, rất tốt! ?
Lời này, rốt cuộc là có ý gì! ?
Có phải đế vương trẻ tuổi này là coi trọng nàng, cảm thấy nàng rất tốt hay không! ?
Chẳng qua là ý tứ lời nói thì như thế này, nhưng nhìn sắc mặt hắn thì dẫu thế nào vẫn làm cho lòng người càng bất an!
Không chỉ là Tô Miêu Miêu trong lòng nghi hoặc, mọi người quỳ xuống bốn phía, trong lòng cũng là trăm mối nghi ngờ không giải đáp được.
Chỉ là, tâm tư đế vương sâu thẳm không lường được, mọi người trong lòng chỉ có không ngừng phỏng đoán, nhưng không đoán được.
Đối với tâm tư mọi người bốn phía, Huyền Lăng Thương không để ý tới nữa.
Sau khi thấy Thượng ngự y đã băng bó kỹ vết thương cho Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu không khỏi lóe ra một chút, lập tức, bạc môi hé mở.
"Đều lui xuống đi!"
Nghe được lời Huyền Lăng Thương, tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất, đều vội vàng một mực cung kính đáp ứng, lập tức, nối đuôi nhau rời khỏi Bách Hoa Viên.
Trong suốt toàn bộ quá trình , mọi người cũng không dám nói một câu.
Sợ hãi cơn giận của đế vương trẻ tuổi này chưa hết, sẽ bị vạ lây giống như cá trong chậu!
Đợi tất cả những cô gái này đều lui ra hết, Huyền Lăng Thương đảo qua huyết mâu, ánh mắt rơi vào trên người tiểu điêu nhi.
Khi thấy tiểu điêu nhi trước mắt này, bộ lông trên người bị cạo sạch, chỉ lộ ra một đầu nhỏ lông xù và bốn cái móng vuốt.
Thấy vậy, chân mày Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhăn lại.
Lập tức, bạc môi hé mở, tràn đầy lo lắng hỏi.
"Thượng ngự y, thương thế điêu nhi nó có nghiêm trọng không!? Cần bao nhiêu thời gian mới tốt lên! ?"
Nghe thấy lời Huyền Lăng Thương, Thượng ngự y đang thu thập hòm thuốc lập tức hạ giọng nói.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, trên người điêu nhi bị chặt gãy hai cái xương sườn, cần mỗi ngày đắp thuốc, khoảng chừng nửa tháng nữa mới có thể lành! Mà bộ lông trên người, cũng sẽ mỗi ngày mọc ra, những điều này người không cần quá lo lắng."
Nghe thấy lời Thượng ngự y, Huyền Lăng Thương vốn đang thấp thỏm , rốt cuộc hơi thở phào một chút.
Chỉ cần tiểu điêu nhi không có nguy hiểm tính mạng, những thứ như bộ lông này đều là việc nhỏ.
Dù sao, căn cứ theo hiểu biết của hắn về Phượng Hoàng Điêu, bộ lông trên người Phượng Hoàng Điêu dài ra khá nhanh. Coi như cạo hết sạch, cũng chỉ cần nửa tháng là có thể mọc trở lại.
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Huyền Lăng Thương rơi vào trên người tiểu điêu nhi, càng đau lòng tự trách không thôi.
Nếu hắn có thể chạy tới sớm một chút, nó cũng sẽ không chịu thương tổn nghiêm trọng như vậy!
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương, một trận lửa giận hừng hực càng tăng lên, trong mắt, cũng xẹt qua một tia sát ý!
Dám đả thương điêu nhi của hắn, món nợ này, hắn nhớ kỹ!
...
"Ai, đau a..."
Khi Đồng Nhạc Nhạc sắp tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra, chỉ nghĩ, nàng hôn mê như vậy tốt hơn.
Cùng với ý thức càng rõ ràng, đau đớn trên người nàng càng nhanh chóng kéo tới.
Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình bây giờ, dường như bị một chiếc xe tải lớn hung hăng lăn qua lăn lại nhiều lần, cũng không có chỗ nào tốt.
"Đau, đau quá... Ô ô ô ô..."
Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được đau đớn trên người không ngừng kéo tới, càng nhịn không được rên lên thành tiếng .
Dù sao, cảm giác như thế, so với chết càng thêm khó chịu a!
Ít nhất chết, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đang đau đớn khó chịu, đột nhiên, một tiếng nói ôn nhu mang theo lo lắng, chợt vang lên bên tai nàng
"Nhạc nhi ngoan, ngươi nhịn một chút, chỉ cần uống thuốc, cũng sẽ không đau như vậy, ngoan, uống thuốc đi..."
Nghe thấy âm thanh vô cùng quen thuộc này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở mắt ra, nhìn về phía phát ra âm thanh .
Chỉ thấy, đập vào mắt , là gương mặt tuấn tú vô song.
Chỉ thấy nam nhân hiện tại đã cởi long bào đại biểu đế vương, thay vào một bộ cẩm bào màu đen.
Lưng đeo Kim Yêu Đái có gắn ngọc.
Một mái tóc dài đen nhánh mềm mại, dùng một cái mũ vàng giữ chặt trên đỉnh đầu. Nó tôn lên khuôn mặt kia, càng giống như được người thợ có tay nghề điêu luyện tỉ mỉ tạo hình mà thành, tuấn tú không chê vào đâu được!
Mà hấp dẫn người ta nhất vẫn là sự dịu dàng và yêu thương trên mặt nam nhân, khiến Đồng Nhạc Nhạc vừa thấy thì khóe miệng nhếch lên, nhịn không được mà khóc lên Oa một tiếng .
"Ô ô ô... Huyền Lăng Thương, ngươi đã đến rồi! Ô ô ô, tại sao bây giờ ngươi mới tới! ? Ô ô ô, ta còn tưởng rằng ta chết, sẽ không còn được gặp lại ngươi !"
Khi nàng đi tới triều đại này, nam nhân này là người nhìn thấy đầu tiên . Nam nhân này đã làm cho nàng cực kì ỷ lại, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc không nhịn được, chỉ muốn phát tiết ra toàn bộ ủy khuất trong lòng .
Mặc dù hiện tại, nàng không bị chết, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hồi tưởng lúc đó, bị người ta dùng quyền đấm cước đá không chút nào lưu tình, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chính mình muốn chết.
Lúc đó, nàng không chỉ cảm thấy trên người đau đớn, trong lòng càng đau muốn chết.
Vừa nghĩ tới, chính mình sẽ chết, chết liền sẽ không còn được gặp lại nam nhân trước mắt này , Đồng Nhạc Nhạc lúc đó ở trong lòng không ngừng khẩn cầu trời cao, trước khi nàng chết, được gặp lại nam nhân trước mắt này một lần.
Chỉ tiếc, khi nàng nghe thấy tiếng nói vô cùng quen thuộc nam nhân kia, cả người lại không còn thấy ánh sáng, đã lâm vào hôn mê .
Bây giờ, gặp lại nam nhân vô cùng quen thuộc trước mắt này, cảm giác được sự đau đớn trên người, để cho Đồng Nhạc Nhạc biết, nàng chưa chết, vẫn còn sống.
Chỉ là, vừa nghĩ tới nguy hiểm lúc đó, thiếu chút nữa liền chết, Đồng Nhạc Nhạc liền ủy khuất vô cùng.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
259 chương
101 chương
74 chương
38 chương
29 chương
58 chương