Edit : Nguyệt Vân Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong chính là đau xót. Phải biết rằng, ở trên thế giới này, ngoài Độc Cô Ngạo Vũ, hắn không còn thân nhân nào khác. Nếu như ngay cả Độc Cô Ngạo Vũ cũng chết. . . Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm cực kì đau khổ. Đối với Độc Cô Ngạo Phong đang cực kỳ đau lòng, Cố Duy Nhất giờ phút này, càng là không ngừng làm hô hấp nhân tạo cho Độc Cô Ngạo Vũ. Trong lòng, là cực kỳ lo lắng. Cái tên tiểu tử thúi này, như thế nào có khả năng chết đây! ? Mặc dù, bản thân hắn là đáng ghét một chút, kiêu ngạo , hay làm phiền một chút. Thế nhưng, nàng cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ chết. Hơn nữa, hắn chết, lại vẫn có quan hệ với chính mình. Nếu như hắn thật sự đã chết, chỉ sợ nàng cả đời này đều sẽ hối hận. Cho nên, Độc Cô Ngạo Vũ, tuyệt đối không được chết, tuyệt đối! Chỉ là, cho dù Cố Duy Nhất không ngừng ở trong lòng kêu gào, thì Độc Cô Ngạo Vũ nằm trên mặt đất, như trước không hề có sức sống. Thấy vậy, tất cả mọi người đều đã buông xuôi, cũng chậm chạp chấp nhận sự thật này. Cố Duy Nhất thấy vậy, trong lòng càng là ảo não lại là lo lắng. Chẳng lẽ là, Độc Cô Ngạo Vũ thật sự liền như vậy chết đi! ? Không! Không thể như vậy! Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng là tăng thêm vài phần sức lực ở tay , mang theo ý tứ phát tiết tâm tư. Tuy nhiên, vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất ảo não lo lắng hối hận, Độc Cô Ngạo Vũ vốn nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, không hề có dấu hiệu sự sống, đột nhiên ho khan một phen, trong miệng trào ra không ít nước, lập tức, liền từ từ mở mắt ra. Cùng với Độc Cô Ngạo Vũ từ từ tỉnh dậy, mọi người bốn phía không nhịn được bất ngờ mà hít một hơi thật sâu, mặt mày kinh ngạc. Dù sao, mới rồi Độc Cô Ngạo Vũ rõ ràng là đã chết, mọi người cũng là đã đón nhận sự thật này. Không ngờ, Độc Cô Ngạo Vũ còn có thể tỉnh lại. Đối với mọi người kinh ngạc, một bên Độc Cô Ngạo Phong, trên mặt cũng là sửng sốt. Chỉ là, Độc Cô Ngạo Phong nhanh chóng liền phục hồi lại tinh thần, môi đỏ mọng hé ra, lập tức mở miệng gọi. "Lý ngự y, ngươi nhanh nhìn A Vũ một chút, nhanh!" "Vâng vâng vâng. . ." Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong, Lý ngự y đang ngây ra như phỗng, lập tức phản ứng, liền đi tới bên cạnh Độc Cô Ngạo Vũ kiểm tra một lượt. "Bẩm Hoàng thượng, thật sự là kỳ tích a, Thập Thất vương gia có thể sống lại, quả thực là khó có thể tin nỗi!" Lý ngự y sau khi kiểm tra cho Độc Cô Ngạo Vũ, lập tức mặt mày không dám tin, giật mình la lên thành tiếng. Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong thở phào nhẹ nhõm, mặt mày vui vẻ. "Có thật không! ?" "Đúng vậy, Hoàng thượng, Thập Thất vương gia thật sự sống lại , thân thể cũng không có cái gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một phen là được." Nghe được lời của Lý ngự y, Độc Cô Ngạo Phong vốn mặt mày đau buồn , mày kiếm cau lại, lập tức liền giãn ra. Cúi đầu xuống, nhìn về phía Độc Cô Ngạo Vũ, giống như niềm vui tìm lại được vật đã đánh mất. "A Vũ, ngươi không có việc gì, may là. . ." "Hoàng huynh, ta đây là làm sao vậy! ? Mới rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! ?" Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Vũ đầu tiên là từ từ nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc đầy vẻ không dám tin của mọi người, trên mặt sửng sốt, tràn đầy nghi hoặc. Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi mở miệng nói. "Mới vừa rồi ngươi chết đuối bỏ mình , may là. . ." Độc Cô Ngạo Phong còn chưa nói hết, liền nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ sau khi nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong, như là nghĩ đến cái gì, đồng mâu đầu tiên là trợn lên một cái, lập tức ánh mắt quét một vòng, liền rơi tại Cố Duy Nhất đang đứng ở một bên. Duỗi bàn tay ra, liền chỉ thẳng về phía Cố Duy Nhất, đôi môi tái nhợt hé ra, mở miệng hô. "Là ngươi! Là ngươi làm hại ta rơi xuống hồ, chỉ thiếu chút nữa chết đuối , cái đồ Lùn Đen Xấu chết tiệt nhà ngươi này!" Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, trên mặt, đều là không che dấu nổi tức giận. Nghe vậy, ánh mắt của mọi người, không khỏi rơi xuống Cố Duy Nhất đang đừng một bên, mặt mày kinh ngạc. Nghe vậy, lại thấy ánh mắt không dám tin của mọi người, Cố Duy Nhất chân mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói. "Cái gì là ta hại ngươi rơi xuống hồ! ? Rõ ràng là một mình ngươi rơi xuống nước, mệt ta mới vừa rồi vẫn còn liều mạng cứu ngươi, ngươi liền đối đãi với ân nhân cứu mạng của ngươi như vậy sao! ?" Cố Duy Nhất mở miệng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn phía Độc Cô Ngạo Vũ, ánh mắt cũng mang theo không vui và tức giận. Tuy nói Độc Cô Ngạo Vũ bây giờ đã tỉnh lại, nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, nghĩ đến chính mình liều mạng cứu cái tên Độc Cô Ngạo Vũ này, không ngờ sau khi tỉnh lại, chính là chỉ trích nàng, Cố Duy Nhất trong lòng liền cực kỳ tức giận. Sớm biết vậy, mới vừa rồi cũng không cứu hắn, khiến hắn chết cho xong. Đương nhiên, chỉ là Cố Duy Nhất trong lòng oán giận nói năng giận dữ vậy thôi. Nếu như quay trở lại lúc đó, nàng vẫn sẽ cứu Độc Cô Ngạo Vũ. Ngay lúc Cố Duy Nhất trong lòng cực kỳ tức giận, Độc Cô Ngạo Vũ sau khi nghe được lời Cố Duy Nhất, trên mặt không khỏi sửng sốt. "Ngươi đã cứu ta! ? Ngươi là đang nói giỡn sao! ?" Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, ở trong giọng nói, đều là không tin. Nghe vậy, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, muốn mở miệng nói cái gì đó, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong đang ôm Độc Cô Ngạo Vũ chợt hé mở làn môi hồng, nhìn Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng nói. "A Vũ, mới vừa rồi đích thật là Duy Nhất cứu ngươi, nếu không phải Duy Nhất, ngươi hiện nay đã sớm chết." "Chính là. . ." Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, đôi môi hé ra, muốn mở miệng nói cái gì, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong môi đỏ mọng hé ra, mở miệng cắt đứt lời của hắn. "Được rồi, hiện tại cái gì cũng đừng nói, ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể khẳng định vẫn còn rất yếu, đi về trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đi!" Vừa nói dứt lời, Độc Cô Ngạo Phong liền lập tức ngẩng đầu, quay sang Chu thị vệ mở miệng gọi. "Người đâu, đưa Thập Thất Vương Gia trở về!" "Vâng " Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong, vài tên thị vệ vội vàng cung kính nghe lệnh, lập tức, liền có người mang cáng đến, chậm rãi đặt Độc Cô Ngạo Vũ lên cáng vừa được mang tới, trở về phủ. Nhìn Độc Cô Ngạo Vũ bị thị vệ đưa đi, Độc Cô Ngạo Phong cũng cho mọi người tản ra, trong khoảnh khắc, bên hồ chỉ còn lại Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Phong. Giờ phút này, đêm đã khuya . Trời đầu thu, đã không có ánh mặt trời, nhiệt độ giảm bớt không ít. Mới vừa rồi Cố Duy Nhất nhảy cầu cứu người, rồi làm hô hấp nhân tạo, trái tim, càng là cực kì kinh hãi. Giờ phút này, sau khi mọi thứ đã rơi vào im lặng, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy cả người đều mệt mỏi, quá mệt mỏi quá, thân thể đều mềm nhũn . Từng đợt gió thu thổi tới, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đang nhanh chóng bao vây quanh chính mình, ngay lập tức, khiến Cố Duy Nhất không nhịn được lạnh sống lưng, rùng mình kịch liệt, lập tức trong mũi cay cay, hắt hơi liên tục "Hắt xì, hắt xì. . ." Cố Duy Nhất mở miệng, liên tiếp hắt hơi vài cái. Giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm giác cực kỳ lạnh. Đặc biệt ngay lúc này gió thu không ngừng thổi qua, khí lạnh lao thẳng đến thân thể, bao vây quanh nàng, nếu như còn không về sớm tắm nước nóng, khẳng định nàng sẽ bị cảm. Phải biết rằng, y thuật ở triều đại này, cũng không phát triển như ở hiện đại. Nếu như bị cảm, ngoài chuyện phải uống những bát thuốc sắc trung dược cực kì đắng nghét ra, bệnh này, vẫn còn kéo rất lâu rồi mới bình phục tốt đây! Liền trong lúc Cố Duy Nhất nhớ lại , đột nhiên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm . Ngay sau đó, một chiếc mãng bào rộng rãi, liền đã phủ trên người của nàng . "Ách. . ." Nhìn thấy mãng bào trên người mình, Cố Duy Nhất trên mặt không khỏi sửng sốt. Lập tức nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên. Đập vào mắt, là gương mặt của nam nhân kia trong ánh sáng của bóng đêm , trông càng cảm thấy tuấn tú gợi cảm.; Thấy vậy, Cố Duy Nhất tim đập dồn dập, hé mở làn môi hồng, không khỏi kêu nhỏ thành tiếng. "Phụ hoàng. . ." "Cẩn thận đừng để bị lạnh." Nam nhân mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn kia, ở trong cảnh quyến rũ này, phảng phất như mang theo lực hút, càng tỏ ra gợi cảm . Nghe vậy, Cố Duy Nhất trong lòng rung lên một cái, phảng phất có người ở trong lòng nàng, từ từ vặn căng một sợi dây đàn. Mắt nhung ngước lên, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt. Chỉ thấy nam nhân trước mắt, giờ phút này đang tỉ mỉ vì nàng choàng chiếc áo khoác. Mãng bào đen nhánh, là từ trên người nam nhân cởi ra. Ở trên mãng bào, còn có khí tức đặc biệt ấm áp chỉ thuộc về nam nhân này. Cảm giác được độ ấm trong mãng bào từ từ truyền vào cơ thể, trong khoảnh khắc, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy, cơn ớn lạnh trên người lập tức bớt đi. Chun mũi, nhận ra được, trên mặt mãng bào có khí tức thuộc về trên người nam nhân, cực kỳ dễ ngửi. Cho nàng cảm giác, vô cùng an toàn. Còn nữa nam nhân giờ phút này tỉ mỉ dịu dàng, càng là khiến Cố Duy Nhất cảm động. Khó có được nhất chính là đế vương cúi nhìn dịu dàng, đại khái chính là ý tứ này chăng! ? Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất đối với nam nhân trước mắt này, càng là sinh ra cảm giác ỷ lại mãnh liệt. Nàng thật muốn, thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, vĩnh viễn vĩnh viễn được nam nhân này che chở như bây giờ. . . Liền tại lúc trong lòng Cố Duy Nhất rung động, lại thấy nam nhân môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói. "Duy Nhất, ngươi cũng biết là phụ hoàng rất cảm kích ngươi ! ? Nếu không nhờ ngươi, A Vũ hiện nay khẳng định đã chết. Phải biết rằng, A Vũ là đệ đệ ruột thịt thất lạc của trẫm, mấy năm nay, trẫm cũng không có chiếu cố hắn thật tốt. Cho nên trẫm bình thường, mới có thể nuông chiều hắn như thế. Thói quen của hắn, trẫm không phải không biết, hắn bình thường tự làm tự chịu. Có điều là, chỉ cần hắn không làm nên những chuyện đại nghịch bất đạo, trẫm đều bỏ qua được cho hắn. Cái này, chỉ là trẫm đền bù và áy náy đối với hắn bao năm nay mà thôi. Nếu như mới vừa rồi, A Vũ thật sự cứ như vậy mà xa rời trẫm, trẫm cả đời này, khẳng định sẽ rất hối hận và áy náy. . ." Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, âm thanh trầm thấp , nhẹ nhàng kể ra tâm tư của hắn. Nghe vậy, Cố Duy Nhất trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt. Dù sao, bình thường Độc Cô Ngạo Phong mặc dù đối với nàng rất tốt, chỉ là, giống như bây giờ nói ra những lời xuất phất từ nội tâm, có lẽ là lần đầu tiên a! Cho tới nay, Cố Duy Nhất đều cảm giác được, nam nhân trước mắt này, tâm của hắn, phảng phất như bị phong bế, không có ai có thể mở ra được. Chỉ là hiện nay, hắn lại có thể nói được với nàng những lời này, phải chăng, nàng đã từng bước từng bước mở ra nội tâm của hắn. Ở trong lòng của hắn, nàng cũng chậm rãi bắt đầu chiếm giữ một vị trí nào đó! ? Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất trong lòng càng là vô cùng vui mừng. Môi đỏ mọng hé ra, lập tức mở miệng nói. "Phụ hoàng, Duy Nhất làm như vậy, không cần phụ hoàng cảm kích. Bởi vì, những điều này là do Duy Nhất phải làm. Hy vọng lớn nhất của Duy Nhất, chính là có thể khiến phụ hoàng vui vẻ sung sướng. Như vậy, Duy Nhất liền cảm thấy mỹ mãn." Cố Duy Nhất mở miệng, đều là thật tâm mà nói. Trước kia, nàng ngoài ông ngoại ra, cũng không còn người thân nào khác, có thể để cho nàng thích như thế. Hiện nay, nàng đi tới triều đại này, lền được biết nam nhân trước mắt. Hắn đối với chính mình thật là tốt, khiến Cố Duy Nhất tim đập nhanh không thôi. Duy Nhất bây giờ, nguyện vọng lớn nhất, chính là có thể vĩnh vĩnh viễn viễn ở lại bên cạnh nam nhân này, vĩnh viễn không xa rời nhau. . . . . . Ngay khi Cố Duy Nhất trở lại doanh trướng của mình , bên trong đã sớm có người chuẩn bị nước nóng . Cố Duy Nhất thấy vậy, lập tức cho mọi người đi ra ngoài, sau đó chớp mắt liền bỏ đi trang phục ướt rười rượi trên người. Lập tức, liền dìm cả người vào bên trong bồn tắm đổ đầy nước nóng kia. Cơ thể lạnh lẽo liền được ngâm trong dòng nước ấm, cái cảm giác thoải mái đó, khiến Cố Duy Nhất cũng không tránh khỏi thở dài một hơi. Ngâm thịt kĩ bên trong bồn tắm áng chừng một canh giờ, cảm giác nước đều đã nguội, Cố Duy Nhất lúc này mới lưu luyến không rời mà đứng dậy. Sau khi Cố Duy Nhất mặc quần áo xong, bên ngoài liền có cung nhân đưa bữa tối tiến vào. Trong lòng biết hôm nay, Độc Cô Ngạo Phong khẳng định bề bộn nhiều việc, cho nên Cố Duy Nhất cũng không có đi quấy rầy Độc Cô Ngạo Phong, chỉ là một mình ngồi ở nơi này ăn bữa tối. Nhưng mà, khi Cố Duy Nhất nhìn thấy trên bàn có bát canh gừng, trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh thấy vậy, như là đã biết Cố Duy Nhất nghi hoặc, lập tức mở miệng nói. "Canh gừng là Hoàng thượng cố ý cho người chẩn bị, Hoàng thượng nói, mới vừa rồi Quận chúa nhảy cầu cứu người, chỉ sợ sẽ bị cảm lạnh, cần phải cho Quận chúa uống bát canh gừng này!" Nghe được lời tiểu thái giám, Cố Duy Nhất trong lòng chấn động. Lập tức, một luồng ấm áp liền lập tức từ đáy lòng mà bốc lên đỉnh đầu . Đưa tay từ từ nâng...lên bát canh gừng nóng hầm hập kia, Cố Duy Nhất trong lòng càng là vừa lòng đẹp ý. "Ha hả, thật sự là một người tỉ mỉ a. . ." Độc Cô Ngạo Phong tỉ mỉ dịu dàng như vậy, bảo nàng như thế nào không thích đây! ? . . . Hôm sau, Cố Duy Nhất vẫn còn ngủ say, đột nhiên, một tiếng gầm ngang ngược vang lên, Cố Duy Nhất trong lòng chấn động, vội vàng tỉnh lại . "Xảy ra chuyện gì! ? Là có thích khách hay là có mãnh thú tập kích! ?" Sau khi Cố Duy Nhất từ trên giường nhảy dựng lên, những lời này liền lập tức thốt ra. Dù sao, ở bên trong các con đường hoang dã như thế này, nếu như thật sự phát sinh tình trạng gì, thì chỉ là có thích khách hoặc là mãnh thú tập kích . Liền tại lúc Cố Duy Nhất bừng tỉnh, mặt mày nghi hoặc, kinh hãi không thôi, đảo mắt nhìn quanh một lượt, lại thấy một đạo bóng dáng quen thuộc, đang từ bên ngoài doanh trướng tiến vào. Ngay sau đó một tiếng gầm gây chấn động tràn đầy tức giận vang lên. "Lùn Đen Xấu, ta muốn giết ngươi!" Nghe thấy giọng nói tràn đầy phẫn nộ, Cố Duy Nhất trên mặt đầu tiên là sửng sốt, còn không kịp phản ứng, chỉ thấy một đạo bóng dáng màu lam, liền hướng tới nàng đang đứng ngây người ra mà bước tới. Thấy vậy, Cố Duy Nhất trong lòng đầu tiên là giật nảy lên một cái, cũng không kịp hiểu là xảy ra chuyện gì, đầu tiên là nhanh chóng từ giường nhảy dựng lên, lại nhanh chóng tránh né người đang bước tới. Sau khi đứng vững, Cố Duy Nhất đờ người ra nhìn kĩ, nhìn rõ ràng dáng vẻ của người mới đến, chân mày lập tức cau lại một cái. "Độc Cô Ngạo Vũ, ngươi đây là có ý tứ gì! ? Ngươi muốn làm chi! ?" Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ đang có bộ dạng tức sùi bọt mép, Cố Duy Nhất trong lòng vừa nghi hoặc vừa không vui. Dù sao mới vừa rồi nàng chính là đang ngủ ngon, chính lúc đang có mộng đẹp a! Cái tên Độc Cô Ngạo Vũ, cũng không có sự cho phép của nàng liền đi vào, hơn nữa, trực tiếp đối với nàng tấn công mãnh liệt, đổi lại là người khác, cũng sẽ không vui mừng. Liền tại lúc Cố Duy Nhất trong lòng không vui, Độc Cô Ngạo Vũ khi nghe được lời Cố Duy Nhất, lại nhìn thấy dáng vẻ của nàng, càng cảm thấy tức giận . "Ta có ý định gì, ta đang muốn gì! ? Ta hiện tại là muốn giết ngươi, cái đồ Lùn Đen Xấu!" "Muốn giết ta! ? Lý do là cái gì! ? Giết người phải có một cái lý do chứ! ? Khoang hãy nói...tối ngày hôm qua, ta còn cứu ngươi đấy! Nà ngươi này, thật đúng là không biết tốt xấu, ngươi đối với ân nhân cứu mạng như vậy sao! ?" Cố Duy Nhất mở miệng ca thán. Thế nhưng, Cố Duy Nhất chưa nói dứt lời, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ càng lúc càng phẫn nộ. Trợn trừng đến lồi mắt, nhìn về phía Cố Duy Nhất, càng là các loại tức giận và chán ghét. "Nếu như nói rằng có khả năng, ta tình nguyện ngươi không nên cứu ta! Ngươi nói đi, ngươi tối hôm qua rốt cuộc đối với ta làm chuyện gì! ? Làm hại ta trở thành trò cười cho người khác! Đều là ngươi làm hại!" "Cái gì! ? Trò cười! ? Lời này của ngươi là có ý tứ gì! ?" Nghe được lời Độc Cô Ngạo Vũ, Cố Duy Nhất trên mặt đầu tiên là sửng sốt, quả thực không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Liền tại lúc Cố Duy Nhất trong lòng nghi hoặc, Độc Cô Ngạo Vũ lại thấy Cố Duy Nhất một bộ mặt không hiểu vì sao, môi đỏ mọng lập tức hé ra, mở miệng quát. "Tối ngày hôm qua, ngươi lại đúng lúc có nhiều người như vậy, đối với ta chết đuối, không ngừng ... không ngừng hôn. Ngươi, ngươi quả thực là không biết xấu hổ! Trên thế giới này, như thế nào lại có người không biết thẹn như vậy! ? Ngươi làm hại ta bị mọi người cười nhạo, phải biết rằng, ta đường đường là Thập Thất Gia, tung hoành ngang dọc, lại bị một nữ nhân xấu xí hôn , nói ra, sau này như thế nào mà ngẩng đầu lên làm người! ?" Càng nói, Độc Cô Ngạo Vũ càng tức giận. Dù sao, đây chính là nụ hôn đầu tiên của hắn a! Nếu như là nữ nhân khác hôn, hắn cũng nhận . Chính là hiện nay, lại bị một nữ nhân xấu xí hôn , Độc Cô Ngạo Vũ trong lòng càng là muốn nôn chết. Đặc biệt nhìn tiểu nữ oa trước mắt này, quả thực là càng ngắm càng cảm giác rất xấu. Trên thế giới này, làm thế nào lại có người xấu như vậy! ?