Edit : Angelina Yang Mà nàng trước đây, một mực học tập luyện chữ cùng Độc Cô Ngạo Phong ở bên trong Ngự Thư Phòng, thị vệ bên ngoài cũng đã quen biết nàng. Cho nên, mỗi một lần chỉ cần Độc Cô Ngạo Phong không phải đang lúc thương lượng chuyện quan trọng cùng đại thần trong triều, chỉ có một mình Độc Cô Ngạo Phong , Độc Cô Ngạo Phong đều cho phép không cần thông báo. Không ngờ, hôm nay Độc Cô Ngạo Phong phản ứng hình như có hơi quá. Hơn nữa, mới rồi Độc Cô Ngạo Phong phản ứng lại nàng, cũng thật sự kỳ quái. Hình như, hắn phi thường căng thẳng với bức họa trên tay, dường như không muốn bị những người khác thấy nội dung trong tranh. Mọi người đều là hiếu kỳ, Cố Duy Nhất cũng không ngoại lệ! Nghĩ tới đây, đôi mắt Cố Duy Nhất , càng là không tự chủ được rơi vào bức họa mà Độc Cô Ngạo Phong cầm chặt trên tay, nàng hé mở làn môi hồng, không nhịn được tò mò hỏi. "Phụ hoàng, bức họa người cầm trên tay, bên trong rốt cuộc là vẽ cái gì? !" Cố Duy Nhất mở miệng, trên mặt đều là không che dấu chút nào vẻ nghi hoặc. Tuy nhiên, nghe tới lời này của Cố Duy Nhất, nét mặt Độc Cô Ngạo Phong , cũng là cứng đờ. Mặc dù, Độc Cô Ngạo Phong liền nhanh chóng khôi phục như cũ , chỉ là, vẫn bị Cố Duy Nhất nhận ra. Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy hiếu kỳ . Chỉ cảm thấy, hôm nay Độc Cô Ngạo Phong, thật kỳ quái. . . Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là từ từ cuộn lại bức họa trong tay, rồi hé mở làn môi hồng, thản nhiên nói. "Chỉ là bức họa bình thường thôi." "Phải không! ?" Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, trong lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc . Độc Cô Ngạo Phong này, rõ ràng là có vẻ kì dị cổ quái. Nếu như chỉ là bức họa bình thường, vừa rồi vì sao hắn lại lộ ra thần sắc dịu dàng như vậy đối với bức họa quyển trục này! ? Hơn nữa hiện tại, hình như hắn rất căng thẳng quan tâm tới bức họa này . . . Càng nghĩ, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy hiếu kỳ . Mà Cố Duy Nhất không phải người giấu được tâm sự, trong lòng có cái gì, đều sẽ vô cùng tinh tế biểu lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen kia của nàng. Nhìn thấy Cố Duy Nhất mặt mày nghi hoặc, đối với bức họa trong tay mình càng là có vẻ mặt cảm thấy hứng thú, đồng mâu động lòng người kia của Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là nhẹ nhàng lóe ra một phen. Sau đó, ánh mắt quét một vòng, liền rơi vào hộp đựng thức ăn trên tay Cố Duy Nhất , đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói. "Hôm nay Duy Nhất lại làm món điểm tâm ngon miệng gì cho phụ hoàng đây! ?" Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, Cố Duy Nhất lập tức thu hồi ánh mắt, tất cả tâm tư, đều chỉ còn để ý tới hộp đựng thức ăn trong tay mình. Nàng hé mở làn môi hồng, lập tức mở miệng nói như đang hiến vật quý . "Phụ hoàng, cái này là Duy Nhất dùng cánh hoa sen làm điểm tâm, lại thêm canh hạt sen. Duy Nhất chính là tự mình chèo chiếc thuyền nhỏ đến tận giữa hồ để hái đây! Hái được hoa sen, đều là tốt nhất, cho nên loại điểm tâm làm được mới ngon miệng. Phụ hoàng người nếm thử đi nhanh lên một chút !" Vừa nói tới chuyện này, Cố Duy Nhất liền tuôn ra rào rào một mạch ,nói liên tu bất tận. Bởi vì đối với nàng mà nói, hạnh phúc lớn nhất , chính là có thể làm ra món ngon cho Độc Cô Ngạo Phong ăn. Chỉ cần Độc Cô Ngạo Phong thích ăn , Cố Duy Nhất liền cảm giác được cả người phảng phất như được thả vào ngâm bên trong hũ mật, bản thân đều vừa lòng đẹp ý. Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, Độc Cô Ngạo Phong nghe được lời Cố Duy Nhất nói, không khỏi từ từ đi tới. Nhìn thấy Cố Duy Nhất đặt lên bàn một cái đĩa tinh xảo điểm tâm và canh hạt sen, đồng mâu không khỏi có hơi lóe ra một phen, thần sắc ấm áp. "Ha hả, xem ra Duy Nhất là br ra chút thời gian, tay nghề cũng không kém gì Ngự Thiện Phòng đây!" "Ha hả, đó là đương nhiên. Không phải Duy Nhất khoe khoang, tài nấu nướng của đầu bếp Ngự Thiện Phòng tuy cao, chính là, tài nấu nướng của Duy Nhất cũng không tệ. Hơn nữa, Duy Nhất còn có thể làm rất nhiều món ăn điểm tâm mà đầu bếp Ngự Thiện Phòng cũng sẽ không làm được đây!" Nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói câu khen ngợi, Cố Duy Nhất lập tức mở miệng đắc ý nói. Trên mặt, đều là cực kì đắc ý. Như là một chú mèo con vừa mới bắt được cá, đang dào dạt đắc ý , trông rất là dễ thương! Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, lại thấy vẻ dào dạt đắc ý trên mặt nàng, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi phì cười không thôi. "Vừa tô đẹp mặt cho ngươi một chút , lại liền mở phường nhuộm. Da mặt của ngươi quả thực có thể dày ngang A Vũ đây!" Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ hài hước và trêu chọc, trên mặt Cố Duy Nhất không khỏi liền buồn bực. Một luồng khí khô nóng, liền từ đáy lòng bốc lên đỉnh đầu, làm cho hai gò má cũng hầm hập nóng bỏng. Nhưng mà Cố Duy Nhất da đen, nên mọi người không nhìn ra cái gì. Vì thế, Cố Duy Nhất chỉ là hì hì cười khan hai tiếng, lập tức, liền mở miệng nói. "Phụ hoàng, người mau nếm thử đi, Duy Nhất đã làm hơn một canh giờđó!" Cố Duy Nhất mở miệng thúc giục. Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, chỉ là cong môi mỉm cười. Sau đó, mới cầm lấy đôi đũa, nhẹ nhàng gắp một miếng điểm tâm từ cánh hoa sen rồi chậm rãi nhâm nhi thưởng thức. Nam nhân hành động, là tùy ý như vậy , nhưng cũng tao nhã tựa thiên thần. Nhất cử nhất động, đều đẹp mắt phảng phất đã từng đứng trước gương luyện tập qua ngàn vạn lần. Nhìn thấy nam nhân tuấn tú tao nhã trước mắt này đang chậm rãi nhấm nháp món điểm tâm do chính mình tự tay làm , Cố Duy Nhất liền cảm giác rằng, nếu như nàng có thể cả đời, đều được tự mình làm điểm tâm cho hắn ăn, thì thật là một chuyện tốt đẹp cỡ nào a. . . . . . Cuộc thi Hội săn mùa thu mỗi năm một lần , cùng với Cố Duy Nhất vạn phần chờ mong , rốt cuộc đã tới. Khu vực săn bắn của Hoàng gia , ở cách hoàng cung không xa. Cưỡi ngựa, cũng chỉ đi một ngày lộ trình . Kết quả là, đại đội từ sáng sớm liền đã tập hợp , sau đó, có Độc Cô Ngạo Phong dẫn dắt , liền trùng trùng điệp điệp xuất phát. Cố Duy Nhất hiện nay cũng đã học xong cưỡi ngựa. Thế nhưng bởi vì hội săn mùa thu hàng năm , chỉ là cho phép nam nhân tham gia. Hơn nữa thân phận của nàng là Quận chúa, cho nên, vào ngày đó, Cố Duy Nhất đều là ngồi ở trên xe ngựa. Vào lúc Cố Duy Nhất bọn họ đi tới khu vực săn bắn hoàng gia, đã là sắp đến lúc hoàng hôn . Ngồi xe ngựa suốt một ngày, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy đầu khớp xương trên người đều phải sắp long ra. Vì vậy, vào lúc biết được bọn họ rốt cuộc đã tới điểm cuối, Cố Duy Nhất cũng là ngồi không yên, lập tức nhảy xuống xe ngựa, sau đó chạy ra bên ngoài hoạt động giãn gân cốt. Bởi vì hội săn mùa thu hoàng gia từ trước tới nay là không cho nữ nhân tham gia, Độc Cô Ngạo Phong cho phép nàng đi theo đến đây đã là một sự cho phép đặc biệt. Cho nên lần này đây, Cố Duy Nhất cũng không mang Cúc Vận theo. May là, Cố Duy Nhất cũng không phải người được nuông chiều từ bé, trước kia lúc còn ở thời hiện đại , nàng cũng là tự mình làm lấy. Hơn nữa, không có Cúc Vận, thì vẫn còn thái giám nữa! Ngoại trừ việc tắm rửa thay quần áo thì tự mình giải quyết ra, còn những việc khác Cố Duy Nhất cũng có thể sai khiến thái giám hầu hạ. Giờ phút này, sau khi Cố Duy Nhất nhảy xuống xe ngựa , chỉ cảm thấy chính mình giống như một con chim non xổ lồng, cả người đều hơi nhẹ nhàng. Đảo mắt nhìn quanh một lượt bốn phía. Chỉ thấy đập vào mắt, đều là núi cao liên miên không ngừng. Đúng là đang lúc hoàng hôn, chỉ thấy chân trời phía tây , mặt trời đang xuống núi, ánh chiều tà màu da cam kia, càng là xuyên thấu qua đám mây thật dầy, phóng ra ánh vàng rực rỡ vạn trượng. Làm cả phương tây đều tỏa ra khí thế hào hùng, đủ màu chói mắt rực rỡ. Ánh chiều tà màu da cam kia, êm dịu chiếu khắp cả trên mặt đất, làm cho mọi chốn mặt đất, đều thêm vài phần vô cùng kiều diễm và rung động. Đối với Cố Duy Nhất mà nói, thời gian đẹp nhất trong một ngày, chính là lúc mặt trời chiều ngả về tây. Vào lúc ban ngày sắp sửa rời đi, đêm tối sắp sửa đến , những âm thanh huyên náo ban ngày đều lặng lẽ mất rời đi. Sự yên lặng ban đêm , sắp sửa đến. Giờ này khắc này, càng là đẹp như tranh vẽ, rung động mà thần bí! Vừa tán thưởng khen ngợi cảnh mặt trời lặn, Cố Duy Nhất vừa đảo mắt nhung, cẩn thận đánh giá bốn phía. Chỉ thấy nơi này, tứ phía có núi vây quanh, những dãy núi cao liên miên không ngừng, cao thấp chập chùng, nối liền không dứt. Bốn phía càng là vươn sừng sững không ít cây cổ thụ trăm năm chọc trời. Cành lá rậm rạp kia, đan xen, dày đặc, giống như một chướng ngại vật thiên nhiên , làm núi cao bốn phía đều được che chắn kín mít. Thỉnh thoảng, còn có thể nghe được từ trong núi truyền đến những âm thanh không biết tên. Nếu không phải bốn phía có nhiều người như vậy, mà một mình một người đến đây, khẳng định rất khủng bố. Dù sao, rừng cây thời cổ đại, độc xà mãnh thú càng là nhiều không kể xiết, cho nên rừng cây buổi tối là phi thường nguy hiểm. Trong lòng suy nghĩ như vậy, Cố Duy Nhất lại thấy mọi người bốn phía, ai nấy đều có trách nhiệm. Người dựng trại thì dựng trại, kẻ nấu cơm đi nấu cơm, ai canh gác lo canh gác, tất cả đều bận tối mày tối mặt. Giờ phút này, cũng không thấy bóng dáng của Độc Cô Ngạo Phong . Nói vậy giờ phút này hắn cũng là phi thường bận rộn, cho nên Cố Duy Nhất cũng không đi quấy rầy Độc Cô Ngạo Phong. Nghĩ lại chính mình ngồi xe ngựa cả ngày, trên người đều dính bẩn. Phải biết rằng, tuy là đầu thu, thời tiết ban ngày vẫn cực kì nóng bức. Ngồi ở trên xe ngựa, Cố Duy Nhất cũng đã tuôn mồ hôi đầy người, trên mặt cũng trơn như dầu. Lại thấy cách đó không xa chính là một hồ nước, Cố Duy Nhất liền lập tức nhấc chân, đi tới hồ nước kia. Chỉ thấy giờ phút này, bên hồ chính lúc có không ít người cầm thùng nước đang xách nước trở về. Có một số tắm ở nơi này , khiến cho bên bờ hồ nước, cũng có chút vẩn đục. Vì vậy, Cố Duy Nhất liền chọn một chỗ cách đám người khá xa, rửa thật sạch mặt mũi một phen. Chịu nóng cả ngày, trên mặt đều là trơn như dầu. Sau khi rửa sạch mặt mũi, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy cá nhân đều lên tinh thần rất nhiều . Hơn nữa hồ nước cổ đại này, không có trải qua các loại ô nhiễm thời hiện đại, trong suốt thấy đến tận đáy, hơn nữa hồ nước rất ngọt! Cho nên, Cố Duy Nhất sau khi rửa mặt, uống nước xong, liền trực tiếp ngồi nghỉ ngơi ở trên bờ hồ. Dù sao hiện tại mọi người tất cả đều bận rộn, nói vậy bữa tối cũng không có liền chuẩn bị xong xuôi nhanh như vậy được! Vừa vặn, nàng liền ngồi ở chỗ nầy nghỉ ngơi thật tốt, ra sức tán thưởng khen ngợi một phen cảnh đẹp trước mắt. Liền vào lúc Cố Duy Nhất đang chậm rãi tán thưởng khen ngợi cảnh đẹp trước mắt , đột nhiên, cảm giác được phía sau hình như có âm thanh hơi loạt xoạt truyền đến. Nghe vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt. Nhưng cũng không có chú ý nhiều hơn mặt khác, chỉ là tưởng cung nhân khác thôi. Chỉ là, đến lúc Cố Duy Nhất đưa khóe mắt quét nhanh một lượt, sau khi nhìn thấy cái bóng trong hồ nước , trong lòng giật nảy lên một cái, trên mặt không khỏi sửng sốt. Chỉ thấy, bóng dáng trong hồ nước , ngoại trừ mình ra, vẫn còn một bóng dáng nữa khiến chính mình phi thường quen thuộc. Mà bóng dáng này , không phải người khác, đúng là Độc Cô Ngạo Vũ! Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ, giờ phút này đang rón ra rón rén đi tới phía sau mình, sau đó từ từ giơ hai tay lên, trên mặt càng là thấy rõ nụ cười gian định làm chuyện xấu xa! Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Độc Cô Ngạo Vũ , trong lòng Cố Duy Nhất liền biết, Độc Cô Ngạo Vũ lại muốn chọc ghẹo chính mình . Thấy vậy, Cố Duy Nhất không khỏi cảm thấy buồn cười từ đáy lòng, nhưng trên mặt lại không có biểu lộ ra. Lúc lại cả người Độc Cô Ngạo Vũ lao đến ở phía sau mình, thân hình Cố Duy Nhất chợt lóe, lập tức nhanh chóng né tránh thế công của Độc Cô Ngạo Vũ. Tiếp theo, Cố Duy Nhất chỉ nghe đến âm thanh rơi xuống nước đánh ùm một tiếng. Ngay sau đó, chính là bọt nước văng khắp nơi. Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ vốn muốn chòng ghẹo chính mình , giờ phút này lại tự mình ngã vào trong hồ mà thành ướt sũng, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác, Cố Duy Nhất liền không khỏi ôm bụng bắt đầu cười ha ha . "Ha ha ha ha ha ha. . . Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi này, ngươi là xứng đáng, lại dám trêu cợt ta, ha ha ha ha ha ha. . ." Cố Duy Nhất mở miệng cười ha ha, trên mặt, đều là vẻ đắc ý. Nghĩ đến, Độc Cô Ngạo Vũ này, nàng đã không gặp một đoạn thời gian , không nghĩ tới lại vẫn không có học ngoan, lại bắt đầu muốn trêu cợt chính mình. Chỉ là, nàng cũng không phải dễ bắt nạt! Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất đắc ý suy nghĩ, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ đã bị ngã xuống nước, cũng không ngừng giãy dụa trong nước, trên mặt đều là vẻ hoảng loạn. "A, cứu mạng a, ta, ta không biết bơi lội a. . ." Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng sợ hãi la lên thành tiếng. Nghe vậy, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt. Có điều là, nàng không có lập tức nhảy xuống đi cứu người. Dù sao, Độc Cô Ngạo Vũ này, quỷ kế đa đoan, lời của hắn, mười câu có chín câu đều không thể tin. Có lẽ trước nhìn một chút đi! ? Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ sau khi la lên vài tiếng, cả người lại chìm vào trong hồ. Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi giật nảy lên một cái. "Không tốt! Tiểu tử thúi này thật sự không biết bơi lội!" Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lập tức không hề nghĩ ngợi, liền nhảy vào trong hồ nước. Giờ phút này, sắc trời đã không còn sớm . Mặt trời chiều ngả về tây, đáy hồ thiếu đi ánh mặt trời , đương nhiên là hoàn toàn tối om. Sau khi Cố Duy Nhất nhảy xuống hồ, càng là không ngừng trợn to đôi mắt tìm tòi bốn phía. Sau khi tìm kiếm một khắc , Cố Duy Nhất rốt cuộc phát hiện bóng dáng Độc Cô Ngạo Vũ. Chỉ thấy, Độc Cô Ngạo Vũ giờ phút này đang từ từ chìm tới đáy hồ! Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất giật nảy lên một cái, lập tức, càng là nhanh chóng khua cả tứ chi, bơi nhanh về hướng tới Độc Cô Ngạo Vũ. Đến lúc Cố Duy Nhất hao tốn sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc cũng đã lôi kéo được Độc Cô Ngạo Vũ lên mặt nước, bốn phía đã sớm chạy tới không ít người . Mà ngay cả Độc Cô Ngạo Phong, cũng là vội vã chạy đến. Thiết nghĩ, mọi người cũng là nghe được động tĩnh ở bên này, nên vội vã chạy tới. Đến sau khi thấy Cố Duy Nhất lôi kéo Độc Cô Ngạo Vũ đã bị hôn mê , có mấy người thị vệ lập tức lại đây hỗ trợ . Chỉ là, sau khi mọi người đỡ được Độc Cô Ngạo Vũ lên bờ, Độc Cô Ngạo Vũ lại vẫn hôn mê bất tỉnh. Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, càng là thần sắc trĩu nặng, mày kiếm nhăn tít, trên mặt, không che dấu nổi lo lắng. "A Vũ, ngươi như thế nào! ? A Vũ. . ." Độc Cô Ngạo Phong không ngừng mở miệng vừa gọi vừa lắc. Thế nhưng, Độc Cô Ngạo Vũ chính là không có tỉnh lại. Lúc này, Lý ngự y cũng đã được gọi tới. Độc Cô Ngạo Phong thấy vậy, lập tức mở miệng nói. "Lý ngự y, ngươi mau nhìn A Vũ một cái, nhanh!" "Vâng, Hoàng thượng!" Nghe được lời Độc Cô Ngạo Phong nói, lại thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Phong tràn đầy nặng nề căng thẳng, Lý ngự y lập tức liền ngồi xổm người xuống , bắt đầu kiểm tra cho Độc Cô Ngạo Vũ. Chỉ là, sau khi Lý ngự y kiểm tra một lượt cho Độc Cô Ngạo Vũ , đồng mâu đột nhiên trợn lên một cái, tràn đầy kinh ngạc. Lập tức, càng là từ từ đưa tay, đưa tới mũi Độc Cô Ngạo Vũ tìm kiếm hơi thở. "Hoàng thượng xin nén bi thương, Thập Thất vương gia đã đi!" "Cái gì! ?" Cùng với Lý ngự y vừa nói ra lời này, mọi người bốn phía đều là giật nảy lên một cái. Dù sao, tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến, cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương này lại chết đuối bỏ mình! Cố Duy Nhất cũng như thế! Khi nghe được lời này của Lý ngự y , trong lòng càng là chấn động, đôi mắt mở to, trên mặt, đều là vẻ không dám tin. Dù sao, dẫu như thế nào nàng cũng không từng nghĩ đến, cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương Độc Cô Ngạo Vũ khắp nơi đối địch với nàng, lại đã chết rồi! Nghĩ đến mới rồi, hắn vẫn còn vẻ mặt cười gian định làm chuyện xấu đứng ở phía sau nàng, hiện nay, cũng là không nhúc nhích nằm trên mặt đất, thần sắc tái nhợt, không còn hơi thở. Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất càng là kinh ngạc, không dám tin và ảo não hối hận sâu sắc. Nếu như vừa rồi, nàng không có né tránh, có lẽ, nàng kịp thời nhày xuống nước đi cứu hắn từ đầu, thì khẳng định hắn sẽ không phải chết . Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất càng là hối hận muốn chết. Đặc biệt thấy Độc Cô Ngạo Phong sau khi nghe được lời Lí ngự y nói, dáng vẻ mặt mày kinh ngạc đau buồn , tuyệt vọng, buồn đau như vậy. Cái loại cảm giác mất đi người chí thân này, nàng như thế nào lại không hiểu đây! ? Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất cứng lại. Ở trong đầu, chỉ có một ý nghĩ, vậy chính là, tuyệt đối không thể để cho Độc Cô Ngạo Vũ chết đi như vậy! Tuyệt đối! Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lập tức đẩy cung nhân bốn phía , sau đó ngồi xổm ở trên mặt đất, hai tay càng là đưa tới ngực Độc Cô Ngạo Vũ mà ra sức nắn ép. Đôi môi đỏ mọng hé ra, nàng mở miệng nói. "Tiểu tử thúi, ngươi tỉnh lại nhanh lên một chút , ta sẽ không để ngươi chết. Ngươi chết , ai tới cãi nhau cùng ta , ai tới đánh nhau với ta đây! Không cho chết, không cho ngươi chết!" Cố Duy Nhất vừa mở miệng nói, càng là bóp miệng Độc Cô Ngạo Vũ há ra, liền bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Độc Cô Ngạo Vũ. Tuy nói, đối với hô hấp nhân tạo, Cố Duy Nhất vẫn là làm lần đầu tiên, cũng không biết tự mình làm như thế rốt cuộc có chính xác hay không. Chỉ là hiện tại, Cố Duy Nhất cũng không quản được nhiều như vậy . Giờ phút này, nàng chỉ là một lòng muốn Độc Cô Ngạo Vũ tỉnh lại thôi! Trong lòng lo lắng suy nghĩ, Cố Duy Nhất càng là không ngừng làm hô hấp nhân tạo đối với Độc Cô Ngạo Vũ . Nhưng nàng lại hoàn toàn không biết, hành động của mình giờ phút này , đối với mọi người bốn phía mà nói, là sự việc kinh động lòng người cỡ nào! Nhìn thấy Cố Duy Nhất làm những chuyện như vậy, mọi người bốn phía đua nhau lạnh toát xương sống mà hít một một hơi thật sâu, mặt mày kinh ngạc. Mà ngay cả Độc Cô Ngạo Phong đứng một bên, cũng mặt mày không dám tin. Chỉ là, bởi Độc Cô Ngạo Phong thấy, dáng vẻ Cố Duy Nhất mặt mày lo lắng bối rối, nên không có ngăn cản Cố Duy Nhất hành động. Tuy nói, hắn không biết, Cố Duy Nhất rốt cuộc đang làm cái gì vậy. Nhưng mà, Độc Cô Ngạo Phong lại mơ hồ đã nhận ra, Cố Duy Nhất là muốn cứu Độc Cô Ngạo Vũ. Chỉ là, giờ phút này ngườichết đã chết. Mà người chết, làm thế nào vẫn còn có thể sống lại đây! ?