Lại thấy, cùng với lời nam nhân đã nói như vậy, hai tên thị vệ liền vội vã đi tới chỗ nàng.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, liền lập tức tiến lên, hai tay duỗi ra, tính toán kéo ống tay áo nam nhân.
Ai biết, vào đúng thời điểm này, bóng dáng màu tím trước mắt chợt lóe, một thân hình thướt tha đáng yêu liền chắn trước mặt nàng. . .
Con đường trước mặt bị ngăn cản, Đồng Nhạc Nhạc bỗng dừng lại, trên mặt sửng sốt. Sau đó , nàng ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền nhìn kĩ người trước mắt.
Chỉ thấy, giờ phút này chắn ở trước mặt nàng, không phải ai khác, mà đúng là nữ nhân xinh đẹp mới rồi cười nói hoan hô cùng Huyền Lăng Thương.
Vừa rồi nhìn thấy từ thật xa, nàng chỉ cảm thấy nữ nhân có dung mạo phi phàm. Hiện nay cẩn thận nhìn một cái, càng cảm thấy nữ nhân này đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Vóc người thướt tha đáng yêu, dung mạo khuynh thành, làn da tựa như mỡ đông, lông mày lá liễu, gương mặt xinh xắn. Nữ nhân tuyệt sắc như thế, lại cũng không thua gì nàng hiện nay chút nào . . .
Chỉ là, đến lúc Đồng Nhạc Nhạc nhìn thẳng vào mắt nữ nhân trước mặt, trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái. Một cảm giác quái dị, càng là nhanh chóng trào dâng trong lòng.
Nữ nhân này, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt với nàng. Nhưng mà, đôi mắt nữ nhân này lại cho nàng một loại cảm giác phi thường quen thuộc, phảng phất, bọn họ như đã từng gặp nhau ở nơi nào.
Chỉ thấy nữ nhân giờ phút này đang cười với nàng. Chỉ là nụ cười, cũng không lên tới trong mắt.
"Vị cô nương này, nếu Hoàng thượng không muốn gặp lại ngươi, ngươi không bằng rời đi trước đi! ?"
Nữ nhân mở miệng, âm thanh nhu mì kín đáo dễ nghe. Chỉ là, không biết tại sao, nghe được nữ nhân nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy chán ghét cực kỳ.
Lại thấy nữ nhân chắn ở trước mặt nàng, giống như một ngọn núi ngăn cách giữa nàng và Huyền Lăng Thương.
Lại nghĩ đến, Huyền Lăng Thương mới rồi mỉm cười dịu dàng đối với nàng ta , đều khiến trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ghen tức đến sắp nổi điên .
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không từng để ý tới nữ nhân trước mặt, chỉ là tính toán vòng qua nữ nhân này, đi kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương.
Ai biết, liền vào lúc nàng vòng qua nữ nhân này, đột nhiên, chỉ thấy được nữ nhân vừa rồi chắn ở trước mặt nàng, thân thể nghiêng một cái, liền cứ như thế mà té xuống bên cạnh.
"Nha. . ."
Thân thể nữ nhân đột nhiên nghiêng đi một cái, ngay sau đó giật mình la lên thành tiếng.
Cùng với tiếng kêu giật mình của nữ nhân , Huyền Lăng Thương vốn đưa lưng về phía nàng, liền lập tức xoay người nhìn lại, vừa lúc thấy nữ nhân đang ngã xuống.
Mắt thấy, nàng kia sắp sửa té trên mặt đất, Huyền Lăng Thương tay vượn duỗi ra, lập tức nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nữ nhân.
Nữ nhân tức thì thuận thế theo, càng là mềm nhũn ngã vào trong lòng Huyền Lăng Thương. . .
Tất cả điều này, phát sinh đột nhiên như thế , khiến Đồng Nhạc Nhạc bỗng trở tay không kịp.
Chỉ có thể nhìn thấy được, Huyền Lăng Thương gắt gao ôm nàng kia vào trong lòng. . .
Bàn tay của nam nhân, vòng ôm của nam nhân, vốn đều là thuộc về nàng. . .
Cách đây không lâu, nàng vốn ưa thích úp mặt vào lồng ngực rộng rãi kia của nam nhân, hít lấy mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa trên người hắn.
Cách đây không lâu, nàng vốn ưa thích rúc vào trong lòng nam nhân làm nũng, hút lấy sự ấm áp trên người hắn.
Cách đây không lâu, mỗi khi nàng hết hồn sợ hãi, nam nhân đều sẽ dịu dàng ôm nàng vào trong lòng, lại cẩn thận che chở an ủi nàng. . .
Chính là hiện nay. . .
Nam nhân trước mắt này lại ôm nữ nhân khác vào trong ngực. . .
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thắt lại một cái, cổ họng như nghẹn lại một cái. Trong lòng, phảng phất như bị một tảng đá thật lớn đè nặng , cơ hồ khiến cho nàng không thở nổi.
Không chịu nổi đả kích như vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng là không nhịn được lảo đảo vài bước, cơ hồ ngã xuống trên mặt đất.
"Lăng Thương. . ."
Làm thế nào hắn có thể! ?
Làm thế nào hắn có khả năng đối với nàng như thế! ?
Làm thế nào có khả năng! ?
Đồng Nhạc Nhạc không ngừng lắc đầu, đôi mắt mở to, đều là không thể tin được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn đầy nước mắt , giờ phút này càng là "xoẹt" một cái, lập tức trắng bệch.
Đối với Đồng Nhạc Nhạc đau lòng cực kì , Huyền Lăng Thương lại là từ đầu đến cuối cũng không từng liếc nhìn nàng một cái. Bởi vì giờ phút này, trong mắt hắn, chỉ có nữ nhân xinh đẹp bị dọa hoảng sợ đang ôm ở trong lòng.
"Uyển Nhu, ngươi không sao chớ! ?"
Nam nhân mở miệng, ở trong giọng nói, đều là không che dấu chút nào sự lo lắng.
Nghe vậy, nữ nhân được nam nhân ôm vào trong lòng chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Nhưng mà, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, mày liễu cau lại, dáng vẻ vẫn là nghĩ đến mà sợ không thôi.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải đau lòng không thôi.
Nam nhân thấy vậy, phảng phất càng cảm thấy đau lòng .
Lập tức, bạc môi hơi hé ra, mở miệng quan tâm hỏi han.
"Đang yên lành, làm thế nào lại ngã sấp xuống đây! ?"
Nghe được lời này của nam nhân, nữ nhân được gọi là Uyển Nhu kia, đầu tiên là nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn nhìn Đồng Nhạc Nhạc đứng trước người, hé mở làn môi hồng, phảng phất như muốn nói lại thôi.
Chỉ là cuối cùng, lại đột nhiên lắc lắc đầu, mở miệng nói.
"Hoàng thượng, thần nữ không có việc gì. Chỉ là thần nữ chính mình không cẩn thận thôi, chuyện không liên quan đến vị cô nương này . . ."
Nữ nhân mở miệng, ở mặt ngoài, là có vẻ rộng lượng. Thế nhưng lời này của nàng, lại rõ ràng nói cho mọi người, mới rồi sở dĩ nàng ngã sấp xuống, là Đồng Nhạc Nhạc đã đẩy nàng!
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức hàng mi cau lại một cái, môi đỏ mọng hé ra, mở miệng ca thán.
"Ngươi nói bậy! Ta mới rồi căn bản ngay cả đụng cũng không có chạm qua ngươi một phen, như thế nào phải là ta đẩy ngươi! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng kêu lên, âm lượng lớn, ở trong giọng nói, đều là lộ rõ tức giận.
Từ lúc vừa rồi nàng nhìn thấy nữ nhân này đứng chung một chỗ cùng Huyền Lăng Thương, trong lòng liền không thoải mái.
Nay lại thấy Huyền Lăng Thương đối với nữ nhân này dịu dàng như thế, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy khó chịu.
Chính là hiện nay, nữ nhân này, có thể đổ oan nàng như thế , nàng cũng không phải Thánh Nhân, chính là có lúc cáu giận!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là trợn trừng đến lồi mắt đối với nữ nhân này , mặt mày đầy vẻ giận dữ.
Gần đây bị Huyền Lăng Thương phát sinh hiểu lầm, giam lỏng ở trong tẩm thất, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy uất ức vô cùng. Lúc này làm sao còn lại chịu được chuyện bị người khác đổ oan như thế! ?
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc lửa giận ngút trời, thì ở một bên Huyền Lăng Thương thấy vậy, đầu tiên là cúi đầu nhìn một chút nữ nhân trong lòng. Nhìn thấy nữ nhân trong lòng có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu thì mày kiếm nhăn tít, phảng phất như phi thường thương tiếc đau lòng.
Lập tức, gương mặt tuấn tú kia có hơi ngước lên, huyết mâu tuyệt đẹp động lòng người kia liền từ từ rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.
Khác hẳn với sự dịu dàng che chở vừa rồi của hắn đối với nữ nhân trong lòng, giờ phút này, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, cũng là chợt lạnh lẽo.
Bạc môi hé mở, lạnh giọng nói.
"Ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là nói Uyển Nhu tự mình đẩy chính mình, để đổ oan ngươi sao! ?"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhạt nhòa, chỉ là, ở trong giọng nói, đều là châm biếm và không tín nhiệm.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, càng là các loại đau lòng tràn trề và không dám tin.
"Lăng Thương, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ là, ngươi là tin tưởng lời của nàng, mà không tin ta! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, chỉ cảm thấy thật đau lòng, đau quá.
Bởi vì, nàng cho tới bây giờ cũng không từng nghĩ tới, Huyền Lăng Thương sẽ vì nữ nhân khác, mà đối xử với nàng như thế.
Hiện nay, hắn lại tin tưởng nữ nhân khác, cũng không tin lời của nàng! ?
Chẳng lẽ là, ở trong lòng hắn, đã không có vị trí của nàng! ?
Chỉ có điều là mới ngắn ngủi mười ngày, mới mười ngày trời ạ!
Huyền Lăng Thương lại trở nên thay đổi nhanh như vậy!
Quả thật là vật còn người không sao! ?
Đồng Nhạc Nhạc đau lòng vô cùng, trong mũi cay cay, một tầng mờ mịt liền lại lần nữa hiện lên khóe mắt.
Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc lại cắn chặt hàm răng cố nhịn, không cho nước mắt lại lần nữa rớt xuống.
Bởi vì, hiện tại nàng khóc, chỉ biết có vẻ nàng càng thêm mềm yếu, vô năng.
Trước kia nàng khóc, nam nhân này sẽ thương tiếc đau lòng.
Chính là hiện tại, nàng khóc, sẽ chỉ làm nam nhân này cho là nàng chỉ biết làm ra vẻ tội nghiệp đau khổ, để tranh thủ sự đồng tình của hắn, khiến hắn càng cảm thấy chán ghét chính mình.
Huyền Lăng Thương hắn, hiện nay chỉ là chán ghét chính mình thôi. . .
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng như kim châm muối xát, hai tay giấu trong ống tay áo, càng là xiết chặt toản thành nắm đấm, năm ngón tay cắm vào da thịt mà cũng không biết đau . . .
Cúi đầu nhìn trước mắt, cắn chặt hàm răng, Đồng Nhạc Nhạc cố nhịn nước mắt. Ở trong huyết mâu động lòng người kia của Huyền Lăng Thương , vẫn hoàn toàn lạnh lùng.
Nàng lại không người nhận thấy được, hai tay kia của nam nhân ẩn náu trong ống tay áo, cũng xiết chặt thành quyền. . .
Chỉ là, trên gương mặt tuấn tú kia, cũng là một sự hoàn toàn lạnh lùng vô tình.
Bạc môi cong lên một cái, nụ cười kia, cũng là khinh thường cười lạnh.
"Tin tưởng ngươi! ? Ngươi muốn trẫm như thế nào lại tin tưởng ngươi! Thì ra, ngươi vì ẩn núp bên người trẫm, tranh thủ tín nhiệm của trẫm , nói lời đường mật đối với trẫm , khiến trẫm bị lời của ngươi che đậy làm mờ mắt, nghĩ rằng ngươi đối với trẫm là thật tâm. Cũng không biết, ngươi cũng là trong lòng còn có mục đích khác. Trẫm ban đầu là tin ngươi như thế , lại suýt chết ở trên tay ngươi. Hiện nay, ngươi lại nói dối như thế này, còn làm ra vẻ tội nghiệp đau khổ như vậy, ngươi liền cho là trẫm vẫn còn sẽ tin tưởng ngươi! ? Tử Kiều a Tử Kiều, là ngươi rất ngốc nghếch, hay cho rằng trẫm là ngu dốt! ?"
Nghe được những lời nói của nam nhân giá tràn đầy khinh thường, nhìn thấy hắn đối với nàng không tin tưởng, Đồng Nhạc Nhạc càng là không chịu nổi, chỉ cảm thấy ngực phảng phất như đang tụ máu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là tái nhợt kia, giờ phút này càng là trắng bệch như tờ giấy.
Đôi môi hé ra, không dám tin thì thào nói.
"Lăng Thương, không nghĩ tới, ta và ngươi sẽ biến thành như hôm nay vậy. Ngươi thật là không tín nhiệm ta một chút nào ! ? Tại sao! ? Ta hôm đó muốn ám sát ngươi, cũng không phải ta khống chế được. Là ta bị người hạ dược, thân bất do kỷ. Hơn nữa, ngươi cũng không thể suy nghĩ một chút sao! ? Ta vì sao phải ám sát ngươi! ? Hơn nữa, ở trong bụng ta đã có đứa con của ngươi, chẳng lẽ, ta còn sẽ vì nam nhân khác, không để ý đứa con của chúng ta ở trong bụng sao! ?"
Đồng Nhạc Nhạc càng nói càng uất ức, hai tay càng là nhẹ nhàng che ở trên bụng mình.
Nàng cau đôi mày lại, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Thương, đều là vô cùng uất ức.
Vốn tưởng rằng, chính mình nói như vậy, Huyền Lăng Thương liền sẽ tin tưởng chính mình một phần.
Cũng không dự đoán, nam nhân khi nghe được lời này của nàng, ánh mắt chỉ là nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, rơi trên vùng bụng có hơi nhô lên của nàng.
Bạc môi hé mở, âm thanh không hề có một tia ấm áp nào, lại lần nữa tuôn ra từ trong miệng nam nhân.
"Ngươi ở trong bụng, quả thật là đứa bé của trẫm sao! ?"
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
47 chương
150 chương
47 chương
96 chương
70 chương
114 chương
54 chương
23 chương