Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ánh mắt nhìn người mới đến, càng là không che dấu chút nào lo lắng.
Chỉ thấy nữ nhân phía trước, giờ phút này sắc mặt thoáng tái nhợt, mắt nhung cụp xuống, làm cho người ta không thấy được thần sắc trong mắt nàng.
Nghĩ đến mới rồi lúc Đồng Nhạc Nhạc đi ra ngoài, vẫn còn dáng vẻ tinh thần sáng láng, sau lúc trở về, lại thành dáng vẻ thế này, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác rất lo lắng.
Nghe được lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, lại chứng kiến Lan Lăng Thiệu Giác lo lắng như thế cho Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng Lâu Vô Tâm chỉ cảm thấy quặn lại, môi đỏ mọng không khỏi khẽ mấp máy một cái. Trên mặt, không khỏi nhuộm vài phần vẻ buồn bã.
Cổ tay của nàng mới rồi bị hắn va chạm, còn đau đến bây giờ, hắn lại cũng không từng nhận thấy được chút xíu.
Hiện nay đối với nữ nhân trước mắt này, lại tìm mọi cách che chở, quan tâm yêu mến, thật sự làm cho người ta khó chịu.
Trong lòng buồn bã, Lâu Vô Tâm sau khi khe khẽ thở dài một hơi, hé mở làn môi hồng, quay sang Đồng Nhạc Nhạc lo lắng hỏi.
"Nhạc nhi, nếu không, ta bắt mạch cho ngươi đi! ?"
Lâu Vô Tâm mở miệng, liền muốn bắt mạch cho nữ nhân trước mắt. Không ngờ, nữ nhân trước mắt lại chợt lùi lại phía sau một bước, né tránh nàng đụng chạm, chỉ là cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Ta mệt mỏi, muốn hồi cung."
Nữ nhân mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, sâu kín, phảng phất phi thường mệt mỏi.
Lâu Vô Tâm nghe vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, còn không chờ suy nghĩ nhiều mặt khác, Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên nghe vậy, lập tức mở miệng nói.
"Nếu như mệt mỏi, Bổn vương hiện tại lập tức đưa ngươi hồi cung."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc, đều là vẻ đau lòng.
Nữ nhân nghe vậy, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, liền lập tức gọi tiểu nhị của quán thanh toán, vén màn, sau đó tự mình đưa Đồng Nhạc Nhạc hồi cung.
. . .
Đêm đã khuya .
Tối nay không trăng không sao, đám mây đen ngòm kia, càng là sà xuống thật thấp ở giữa không trung. Nương theo những tia sấm chớp chợt lóe nhấp nháy, lúc đầu vừa nhìn qua, phảng phất một con ma quỷ đang há cái miệng rộng, rất làm cho người ta sợ hãi!
Giờ phút này, bên trong hoàng cung, càng là mọi âm thanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, trừ thị vệ cung nhân nhận trách nhiệm canh gác ra, tất cả mọi người đã ngủ thiếp đi.
Sau khi Huyền Lăng Thương trở lại điện Dưỡng Tâm, chỉ thấy bên trong điện Dưỡng Tâm hoàn toàn im lặng.
Ánh nến êm dịu, nhẹ nhàng bao phủ cả điện Dưỡng Tâm, khiến cho cả điện Dưỡng Tâm, tăng thêm những nét êm dịu.
Nghĩ đến, thiếu nữ kia, giờ phút này, liền đang ngủ say bên trong điện Dưỡng Tâm, Huyền Lăng Thương không khỏi bước nhanh hơn. Nhưng rồi, sợ hãi động tác quá lớn làm bừng tỉnh người đang ngủ say, Huyền Lăng Thương bước đi phi thường nhẹ nhàng.
Lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên long sàng, Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng nhấc lên màn che phủ xuống đất, cúi đầu vừa nhìn.
Chỉ thấy, nữ nhân trên giường đang lúc ngủ say!
Ánh nến êm dịu, nhẹ nhàng tỏa ra. Nó hiền hòa bao trùm trên người nữ nhân.
Chỉ thấy nữ nhân trên giường, mặt như tranh vẽ, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hàng mi dày dài cong vút, vừa dài vừa cong, phảng phất một đôi cánh bướm màu đen, đang đậu lên mi mắt nàng làm phủ xuống hai vệt đen. Khiến cho nữ nhân nhìn qua, càng tỏ ra dịu dàng .
Lại từ khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ tinh xảo kia của nữ nhân dời xuống, huyết mâu động lòng người của nam nhân không khỏi nhẹ nhàng rơi trên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của nữ nhân.
Nhìn thấy cái bụng vẫn còn bằng phẳng, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi dịu hẳn đi.
Nghĩ đến, ở chỗ này, chính lúc đang thai nghén đứa bé của bọn họ , trong lòng Huyền Lăng Thương, không khỏi hiện lên một cảm giác tràn đầy sung sướng và thỏa mãn.
Chưa bao giờ từng nghĩ tới, sẽ có một nữ nhân, sẽ làm chính mình động tâm như thế.
Từ nhỏ đến lớn, Huyền Lăng Thương cho tới bây giờ cũng không từng đích thực nhận thức qua cái gì là hạnh phúc sung sướng. Dù sao sinh ra trong gia đình Hoàng đế , hưởng thụ sự tôn vinh mà người bình thường không thể hưởng thụ, nhưng hắn cũng cảm nhận được sự lục đục với nhau mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Vì sinh tồn, vì chính mình, vì chính em ruột của mình, hắn không thể không kiềm chế tâm tình của chính mình, giấu diếm sự thành thật của mình, khiến chính mình xem ra có vẻ lạnh lùng khắc nghiệt vô tình.
Nhưng mà như thế, hắn sắp sửa trở thành người chồng và người cha, cảm giác như thế, quả thực khó có thể dùng bút mà hình dung!
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái, trên mặt, đều là sự dịu dàng sủng ái không che dấu nổi.
Lập tức, càng là vươn cánh tay thon thả kia, nhẹ nhàng xoa trên cái bụng bằng phẳng của nữ nhân.
Bạc môi hé mở, nhỏ giọng cười nói.
"Con à, con cũng đã biết, phụ hoàng chờ mong con ra đời thế nào sao! ?"
Nam nhân mở miệng, trên mặt, đều là niềm vui sướng và tự hào sắp được làm người cha.
Liền vào lúc nam nhân tâm tình sung sướng, nữ nhân nằm ở trên giường , đột nhiên nhẹ nhàng chau chau hàng mi, phảng phất như sắp bị bừng tỉnh.
Thấy vậy, trong lòng nam nhân giật nảy lên một cái, lập tức dừng lại động tác của tay.
Lại nhận thấy được, sau khi nữ nhân một lần nữa nặng nề ngủ thiếp đi , nam nhân mới từ từ cúi người xuống, lại cúi thấp hơn, nhẹ nhàng chạm vào vầng trán rộng đầy đặn, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán hiền hòa kia của nữ nhân.
Sự dịu dàng trong mắt toả khắp mọi nơi, đặc biệt, khi thấy nữ nhân bên dưới nhẹ nhàng cau cái mũi, nụ cười trên miệng Huyền Lăng Thương càng đậm đà.
Lại thấy bên ngoài sấm sét chớp sáng lòa, nghĩ đến một hồi bão táp sắp xảy ra.
Vì vậy, nam nhân liền xoay người, chạy đến phía trước cửa sổ, đóng lại cánh cửa sổ chạm trổ đang rộng mở kia.
Đêm đã khuya, tuy là ngày mùa hè, hắn vẫn sợ độ ẩm không khí cao, khiến nữ nhân trên giường bị cảm lạnh.
Hiện nay, nữ nhân trên giường phải ngủ một mình, nếu như nàng chịu lạnh, hắn so với nàng càng khó chịu hơn.
Trong lòng nghĩ thế, sau khi Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng đóng cánh cửa sổ, liền lặng lẽ không một tiếng động đi tới bên giường, lại từ từ nằm xuống trên giường.
Nhìn thấy thiếu nữ nằm ở bên cạnh đang ngủ say, khóe miệng Huyền Lăng Thương cong lên một cái, trên mặt, đều là không che dấu nổi hạnh phúc thỏa mãn.
Lẳng lặng nhìn chăm chú nữ nhân bên cạnh rất lâu, nam nhân mới nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.
Nam nhân là mệt muốn chết rồi, không được bao lâu, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, ngay sau khi nam nhân ngủ say, cũng không biết là, nữ nhân nằm ở bên cạnh hắn, vốn đang ngủ say , đột nhiên liền mở đôi mắt ra.
Bên ngoài sấm chớp lóe ra không thôi, đột nhiên Rầm một tiếng, một trận sấm chớp mưa bão rốt cuộc đã tới.
Đi theo cơn mưa to gió dữ gào thét thổi qua, những cành cây tươi tốt bên ngoài kia bị thổi qua làm lắc la lắc lư, cơ hồ dường như phải nhổ tận gốc cây cổ thụ, rất làm cho người ta sợ hãi!
Đối với mưa to gió dữ ở bên ngoài, nữ nhân phảng phất một chút cũng không từng biết được. Truyện edit ở diễn đàn Lê Quí Đôn, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Giờ phút này, nữ nhân chỉ là lẳng lặng mở đôi mắt ra, sau đó, chậm rãi nhỏm dậy từ trên giường .
Bên ngoài sấm sét ầm ầm, những tia chớp chợt lóe nhấp nháy, xuyên thấu qua những cửa sổ rộng mở kia chiếu vào.
Bên trong tẩm điện , những chiếc đèn lồng soi sáng.
Đèn lồng êm dịu, nhẹ nhàng chiếu sáng bốn phía.
Chỉ thấy nữ nhân vẻ mặt đờ đẫn, phảng phất như tượng gỗ không có linh hồn.
Một đôi mắt xinh đẹp kia, trong mắt lại vô cùng trống rỗng, hoàn toàn đục ngầu.
Chỉ thấy nữ nhân sau khi ngồi dậy , liền từ từ xoay người, cúi đầu nhìn xuống nam nhân trước người.
Sau khi thấy nam nhân đang ngủ say, nữ nhân liền từ từ đưa tay, hướng tới dưới gối đầu mà tìm kiếm.
Lập tức, một chiếc Chủy Thủ sắc bén, liền được nữ nhân nắm thật chặt ở trên tay. Truyện edit ở diễn đàn Lê Quí Đôn, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Chủy Thủ sắc bén, dưới ngọn đèn chiếu rọi xuống, càng là lóe ra ánh sáng lành lạnh không thôi.
Trong tay nắm chặt Chủy Thủ, nữ nhân đờ đẫn một khắc, liền từ từ giơ Chủy Thủ lên . . .
Mắt thấy, Chủy Thủ trong tay nữ nhân, sẽ hung hăng hạ xuống.
Nữ nhân vốn có thần sắc đờ đẫn, phảng phất tượng gỗ không có linh hồn , hàng lông mày kẻ đen lại gắt gao cau lại một cái.
Ở trong đôi mắt trống rỗng kia, càng là xẹt qua một vẻ đau khổ, không đành lòng, và giãy dụa giằng co.
Chủy Thủ trên tay , liền giơ lên cao như vậy, rồi lại hạ xuống, dừng lại giữa không trung, rồi lại hung hăng giơ cao. Phảng phất, như có người ở phía sau nắm chặt nữ nhân tay, không cho nữ nhân đâm Chủy Thủ xuống.
Hành động như thế, lặp lại rất lâu. Gương mặt nữ nhân, càng tỏ ra tái nhợt.
Đôi mắt vốn trống rỗng, càng là chứa đầy nước mắt.
Chỉ thấy những giọt nước mắt trắng ngần long lanh kia, không ngừng xoay tròn trong khóe mắt nữ nhân , cuối cùng, hóa thành nước mắt, tốc tốc rơi xuống.
Nữ nhân hé mở làn môi hồng, không tiếng động giãy dụa cầu khẩn..
"Không, không nên, không thể. . ."
Chính là, coi như nữ nhân có giãy dụa, thân thể của mình, phảng phất dường như bị người khống chế, Chủy Thủ trên tay , rốt cuộc lại lần nữa không khống chế nổi, hung hăng hạ xuống, nhắm trái tim nam nhân đâm tới. . .
"Không. . ."
Cùng với hành động trên tay, nữ nhân rốt cuộc không nhịn được giật mình la lên thành tiếng.
Tuy nhiên, tất cả đã muộn.
Chỉ nghe thấy nam nhân kêu rên một tiếng, ngay sau đó, trên tay nóng lên, là cảm giác máu huyết phun ở trên tay. Truyện edit ở diễn đàn Lê Quí Đôn, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Rõ ràng, máu huyết là ấm như vậy, nữ nhân lại cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
Tâm của nàng, càng là vào giờ khắc này, trong nháy mắt rơi xuống Địa Ngục vạn kiếp bất phục . . .
Nàng, đã giết Huyền Lăng Thương rồi!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy cả tâm tư đều như vỡ vụn.
Tuy nhiên, liền vào lúc nữ nhân cực kì tan nát cõi lòng , nam nhân nằm ở trên giường , thân thể lại chợt lăn một cái, cả người liền rơi từ giường xuống dưới đất.
Ngực đau đớn không thôi, nhưng cũng không bằng nỗi đau trong tâm can mình!
Một tay nắm thật chặt lồng ngực của mình, nơi đó, đang có máu huyết đầm đìa. Chun mũi, ngửi thấy được, là thuộc về mùi tanh của máu tươi.
Đối với máu huyết, Huyền Lăng Thương cũng không xa lạ một chút nào.
Đối với bị thương, hắn đã quen lắm rồi.
Chỉ là hiện nay, vết thương kia, cũng là nữ nhân trước mắt này ban cho hắn!
Đây mới là sự thật khiến Huyền Lăng Thương không chịu đựng được!
Mới rồi hắn đang lúc ngủ say, trong lòng lại đột nhiên bắt đầu bất an, phảng phất, có vật gì vậy, đang như gắt gao giằng xé trái tim hắn.
Trong lòng có nỗi bất an, khiến hắn không nhịn được từ từ mở đôi mắt ra, tỉnh táo lại. Truyện edit ở diễn đàn Lê Quí Đôn, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn.
Cũng không ngờ, trong lúc mở mắt ra, điều nhìn thấy, chính là nữ nhân hắn yêu thương nhất , lại cầm trong tay Chủy Thủ, hung hăng đâm tới ngực hắn!
Nàng, là muốn đưa chính mình vào chỗ chết! ! !
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương giật nảy lên một cái, lập tức, càng là nhanh chóng tung người. Lại vẫn đã muộn một bước.
Ngực hoàn toàn đau đớn kịch liệt, nếu như hắn vừa rồi phản ứng muộn một bước, một đao kia mà đâm trúng, tất là lồng ngực của hắn! ! !
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương mở to đôi mắt, cũng không quản đến vết thương trên ngực.
Ánh mắt nhìn nữ nhân trên giường, càng là không dám tin, và đau buồn tuyệt vọng.
"Nhạc nhi, ngươi lại muốn giết trẫm! ?"
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
47 chương
150 chương
47 chương
96 chương
70 chương
114 chương
54 chương
23 chương