Dù sao, lúc ấy nàng một lòng nghĩ rằng có thể thường xuyên nhìn thấy nam nhân mình thích, liền liều lĩnh không màng nguy hiểm đến tính mạng mà vào cung. Lâu Vô Tâm hiện tại nghĩ đến có hơi hối hận. Chỉ vì ước muốn bản thân, lại quên chính gia tộc của mình. Nếu như Hoàng thượng biết được mình là nữ nhi, đây chính là liên luỵ cửu tộc… tội lớn a. Thấy Lâu Vô Tâm dáng vẻ lo lắng, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Làn môi hồng hé mở, lập tức vỗ ngực cam đoan. " Được rồi yên tâm đi, có ta ở đây tuyệt đối sẽ không để ngươi có việc! Rồi hãy nói sau, muốn hạnh phúc phải dựa vào chính mình đi tranh thủ, Vô Tâm ta là xem trọng ngươi vì sự chân thành và chí kiên định, ta không tin, Vương Gia thấy mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc đáng yêu như ngươi, còn có thể không động tâm sao!" Được Đồng Nhạc Nhạc vỗ ngực cam đoan, Lâu Vô Tâm vốn bất an tâm, rốt cuộc cũng yên tâm đưa ra quyết định. "Đúng vậy, Hoàng thượng sủng ái ngươi như vậy, chuyện gì đều theo ý ngươi, có ngươi giúp ta đây an tâm, Nhạc nhi! cám ơn ngươi." Lâu Vô Tâm mở miệng, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy cảm kích. Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày đẹp lại, rõ ràng có hơi không vui. "Vô Tâm, ngươi đang nói cái gì đây!? Lấy quan hệ của hai ta, thế nào vẫn còn khách khí như vậy! Được rồi yên tâm đi, chúng ta là bạn tốt, tự nhiên ta sẽ không để ngươi chịu thiệt! Hiện tại ta phải đi nói chuyện của ngươi cho Lăng Thương biết, hãy trở về thay trang phục, ngày mai Việt Vương Gia tới, hảo thúc đẩy hai ngươi thật là chuyện tốt!" Vừa nói tới đây Đồng Nhạc Nhạc liền kích động. Dù sao, có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, đó là chuyện rất hạnh phúc! Thấy Đồng Nhạc Nhạc mặt mày hứng thú hừng hực, Lâu Vô Tâm không khỏi xấu hổ. Lâu Vô Tâm nghĩ đến chính mình có thể thay nữ trang, ở trước mặt hắn lộ ra một thân nữ nhi, khóe miệng không khỏi cong lên. . . . . . Sau khi cùng Lâu Vô Tâm nói lời từ biệt, Đồng Nhạc Nhạc kích động đi tới Ngự Thư Phòng. Vừa đúng lúc này, có mấy vị đại thần bên trong Ngự Thư Phòng bắt đầu đi ra. Trong lòng biết Huyền Lăng Thương cùng đại thần trong triều đã bàn bạc xong quốc sự, trong lòng vui vẻ chỉ cảm thấy chính mình tới đúng lúc. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tăng tốc, bước đi nhanh hơn. "Lăng Thương!" Người chưa tới, thanh tới trước.( hihi. A chưa thấy c đâu đã ghe tiếng trước rùi ) Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghĩ đến Lâu Vô Tâm, cước bộ không khỏi gia tốc. Cũng không dự đoán được,đi đến cửa không lưu ý một chút chân bị vấp phải, nhất thời mất đi thăng bằng cả người sắp ngã xuống thềm đá. Đối với chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc bối rối không còn kịp đề phòng nữa, không hề chuẩn bị tâm lý, chỉ có thể giương mắt nhìn chính mình ngã trên mặt đất. Xuất phát từ tình mẫu tử, hai tay Đồng Nhạc Nhạc gắt gao che trước bụng, trong nháy mắt trái tim như muốn vọt khỏi lồng ngực. . . Ngay lúc vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời, Đồng Nhạc Nhạc tưởng rằng chính mình sẽ bổ nhào xuống mặt đất cứng rắn lạnh như băng kia. Đột nhiên, trước mắt chỉ thấy bóng dáng màu vàng tươi chợt lóe, cả người liền vững vàng bị người ôm lấy. Chóp mũi, ngửi được mùi Long Tiên Hương nhạt nhòa rất là dễ ngửi thuộc về trên người nam nhân. Bên tai nghe được tiếng tim đập kịch liệt của nam nhân… Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ phục hồi lại tinh thần, biết nam nhân này bởi vì chuyện của mình mà khẩn trương lo lắng, trong lòng vừa cảm động lại có lỗi, hé mở làn môi hồng đang định mở miệng nói gì đó. Không ngờ, vào đúng thời điểm này trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng nam nhân kia lo lắng rống to. "Chết tiệt! Ngươi còn nhớ rõ chính mình là người có thai !? Đi đường chẳng để ý như thế, nếu như bị thương thì làm sao?" Nam nhân mở miệng trách cứ, âm lượng lại lớn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hai lỗ tai Ong ong. Trên mặt ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại nam nhân có gương mặt tuấn tú đang lo lắng và tràn đầy lửa giận kia. Chỉ thấy trên mặt nam nhân kia tuấn mỹ mê hoặc, mày kiếm nhăn tít, bạc môi nhếch lên, là lúc biểu hiện ra chủ nhân của nó không vui vẻ. Còn nữa giữa huyết mâu động lòng người kia lóe ra lửa giận, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, sợ đến rụt cổ lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia càng là trắng bệch một mảnh, mặt mày uất ức và xin lỗi. "Thật xin lỗi, Lăng Thương, ta sai rồi. . ." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, rụt rè. Một bộ dáng tiểu hài tử làm sai chuyện, đang hướng tới bề trên chân thành nhận sai. Huyền Lăng Thương mặt mày giận dữ thấy vậy, trong lòng không khỏi mềm nhũn. Chỉ là nghĩ tới vừa rồi, thấy thiếu nữ này thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nếu không phải hắn kịp thời ôm lấy nàng, hậu quả thực không thể tưởng tượng được. . . Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương không khỏi hừ lạnh một tiếng, thần sắc tức giận như trước. Chỉ là, hành động trên tay cũng vô cùng ôn nhu. Nhẹ nhàng ôm thiếu nữ trong lòng, từ từ đi vào bên trong Ngự Thư Phòng. Lại nhẹ nhàng đặt nữ nhân trong lòng lên ghế quý phi phủ nệm êm sẵn, tất cả động tác đều dịu dàng chu đáo, phảng phất như đang che chở trân bảo quí giá nhất thế gian. Được nam nhân che chở chu đáo như vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp. Đôi mắt nhung đẹp rạng ngời, gắt gao dừng trên người nam nhân đang ôm nàng. Chỉ thấy trên người nam nhân mặc một thân long bào màu vàng tươi, đầu đội mũ đen, vừa nhìn qua càng phát ra tôn quý ung dung. Khí phách vương giả từ lúc sinh ra tự nhiên biểu lộ. Gương mặt càng là tuấn tú vô song, xinh đẹp tuyệt trần! Thế gian ít có! Nàng đúng là rất may mắn may mắn, kiếp này có thể gặp phải người nam nhân xuất ưu tú như rồng như phụng, còn được hắn che chở chu đáo sủng ái như vậy, đây là điều rất nhiều nữ tử tha thiết cầu nguyện. . . Đang say mê hạnh phúc, lại thấy nam nhân sắc mặt lạnh như băng, hiển nhiên vẫn còn vì chuyện vừa rồi tức giận. Thấy vậy, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng chu ra một cái. Trong lòng biết chính mình vừa rồi cũng thật sự không cẩn thận, chính mình hiện giờ đã không phải một người, bước đi lộp chà lộp chộp như vậy, mới vừa rồi nếu không phải Huyền Lăng Thương kịp thời xuất hiện ôm lấy nàng, hiện tại coi như không gây tổn thương đứa bé, chính mình cũng bị thương, cũng khó trách Huyền Lăng Thương tức giận như thế. Dù sao, đây chính là đứa bé đầu tiên của hắn. . . Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Huyền Lăng Thương, môi đỏ mọng chu ra mở miệng sâu kín nói. "Lăng Thương, ngươi không nên tức giận đều tại ta không tốt, ta cam đoan với ngươi, sau này không bao giờ hấp tấp như vậy nữa, có được hay không!?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, bắt đầu phát huy chiến lược làm nũng với Huyền Lăng Thương. Bởi vì, chỉ cần mỗi lần nàng làm sai chuyện gì, chỉ cần tung chiêu làm nũng với Huyền Lăng Thương, hắn khẳng định sẽ mềm lòng. Lần này tự nhiên không ngoại lệ! Quả nhiên, nghe được lời này của nàng , vẻ mặt nam nhân vốn lạnh lùng, rõ ràng đã dịu đi không ít. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, mở miệng lần nữa nói. "Lăng Thương, ngươi không nên lạnh lùng nghiêm mặt được! Ta nghe người ta nói, phụ nữ có thai gặp người khác lạnh lùng nghiêm mặt, sinh đứa bé ra, sau này cũng bị lạnh lùng nghiêm mặt, nào đến đây cười một cái." Đồng Nhạc Nhạc không ngừng nũng nịu dụ dỗ, cuối cùng nam nhân rốt cuộc không nhịn được mấp máy khóe miệng, chỉ là nụ cười kia rất miễn cưỡng. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lại đột nhiên vỗ tay, trên mặt làm ra dáng vẻ háo sắc, khoa trương giật mình la lên. "Oa! ! ! Lăng Thương, ngươi cười rộ lên thật đẹp! Quả thực làm chết mê chết mệt tất cả nữ nhân trên thế gian đây!" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, gương mặt cực kì khoa trương. Huyền Lăng Thương vốn vẫn còn mang theo nhè nhẹ tức giận, rốt cuộc không chịu nổi bật cười. "Ngươi nha! Lại chỉ nói không làm! Đã làm mẫu hậu rồi, sao lại giống tiểu hài tử như vậy!" Huyền Lăng Thương mở miệng, ở trong giọng nói đều là bất đắc dĩ. Chỉ là, huyết mâu nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc cũng là vui vẻ không che dấu nổi cưng chìu. Nghe được lời này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ hé miệng cười nói. "Vậy, Lăng Thương ngươi hiện tại không giận ta nữa!?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ánh mắt ướt sũng nhìn Huyền Lăng Thương, lúc đầu nhìn qua dáng vẻ kia, giống như một con tiểu điêu nhi đáng thương, chọc cho người thương tiếc. Thấy vậy, Huyền Lăng Thương không nhịn được vươn cánh tay thon thả, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại kia, nhỏ giọng thở dài một tiếng. "Chỉ cần ngươi cam đoan, sau này không hấp tấp như vậy, bảo vệ thật tốt chính mình và đứa bé, trẫm liền không tức giận." Nghe ra giọng điệu lo lắng của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ấm áp. Lập tức, không nhịn được vươn hai tay ôm lấy cổ nam nhân, đem thân mình nam nhân kéo xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên mặt hắn. "Ha hả, Lăng Thương ta đã biết rõ, trên thế giới này chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày rạng rỡ, trong mắt tràn đầy vui vẻ, nụ cười duyên dáng xinh đẹp! Nụ cười kia xinh đẹp như đóa hoa hải đường nở rộ, đẹp không sao tả xiết! Thấy vậy, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi tối sầm lại, yết hầu giật giật một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng nóng rực. Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, nam nhân phun khí tức trên người, càng phát ra nóng bỏng, trong lòng giật nảy lên một cái lập tức ngẩng đầu nhìn. Trong thời gian tiếp xúc đến huyết mâu nam nhân tràn đầy dục vọng mờ ám, trong lòng không khỏi giật nảy lên một cái, sắc mặt một xấu hổ đỏ bừng, liền nhanh chóng bay lên gương mặt xinh đẹp kia. "Lăng Thương. . ." Cùng Huyền Lăng Thương sớm chiều ở chung thời gian dài, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên nhận biết tin tức trong mắt nam nhân trước mặt này. Tim đập dồn dập, hai gò má càng phát ra nóng bỏng. Cũng không biết, dáng vẻ chính mình hiện tại rơi tại trong mắt nam nhân, là cỡ nào xinh đẹp động lòng người! Cúi đầu nhìn vẻ tức giận mang xấu hổ của thiếu nữ, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, tim đập nhanh, máu bắt đầu trào lên . Cuối cùng, Huyền Lăng Thương cũng không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng quyến rũ Đồng Nhạc Nhạc ,nắm cái cằm xinh xắn hoàn mỹ, bạc môi mảnh mai nhanh chóng bao trùm xuống. . .