Trở thành tiêu điểm của mọi người trái lại đã trở thành thói quen của bọn họ, chỉ là tùy tiện tìm một vị trí gần của sổ ngồi xuống.
Hôm nay quanh cảnh thật đẹp, gió nhẹ nhàng không ngừng từ cửa sổ thổi vào bên trong thuyền hoa.
Hơn nữa, vị trí bọn người Đồng Nhạc Nhạc tầm nhìn vô cùng tốt, cho nên có thể tinh tế thu vào trong tầm mắt cảnh sắc bên ngoài hồ Thái Tử.
Nhìn thấy quang cảnh phóng đại bên ngoài Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng. Hơn nữa bên trong thuyền hoa tiếng đàn tao nhã say đắm lòng người cất lên nhẹ nhàng.
Nhấp một vài món điểm tâm được đưa lên trước, sau đó bọn họ liền ngồi ở nơi này bắt đầu thưởng thức trà.
Đồng Nhạc Nhạc lần này đi thuần túy là muốn vì thúc đẩy chuyện tốt của Lan Lăng Thiệu Giác và Lâu Vô Tâm.
Cho nên dọc theo đường đi, tìm khắp đề tài khiến Lan Lăng Thiệu Giác và Lâu Vô Tâm cùng tán gẫu.
Chỉ là bất đắc dĩ, hai người này dường như không nhận được tín hiệu, nói chuyện với nhau cũng không quá vài câu.
Lâu Vô Tâm là yêu mến Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên nhìn ra, mỗi lần gặp Lâu Vô Tâm đều sẽ len lén nhìn Lan Lăng Thiệu Giác.
Lại nhận được ánh mắt Lan Lăng Thiệu Giác nhìn qua, liền sợ giống như chuột thấy mèo nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Đối với phản ứng của Lâu Vô Tâm, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy thú vị.
Chỉ là, Lan Lăng Thiệu Giác có vẻ không biết...??? chẳng lẽ là bởi vì làLan Lăng Thiệu Giác không biết Lâu Vô Tâm là nữ nhân, nên mới không để tâm sao! ? Ừ... rất có khả năng!
Nghĩ tới đây, đương lúc Lâu Vô Tâm đi ra ngoài Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt lập tức vô cùng ham thích, hai tay chống cằm mặt mày tò mò bát quái nhìn về phía Lan Lăng Thiệu Giác.
Môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.
"Vương Gia, ngươi có cảm giác được lòng dạ người này như thế nào! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia bởi vì hưng phấn mà mắt nhung bộc ra kích động, lóe sáng phảng phất tinh tú trời cao rất là chói mắt.
Thấy vậy, hắc mâu Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi xẹt qua vài phần si mê, sau một khắc môi đỏ mọng hé ra mở miệng nói.
"Vì sao hỏi như thế! ?"
Lan Lăng Thiệu Giác không đáp mà hỏi ngược lại, Đồng Nhạc Nhạc trái lại sửng sốt.
Nhìn thấy hiện tại nam nhân trước mặt, mặc dù trên mặt nam nhân mang theo ấm áp khi cười, chỉ là hắc mâu hình lá răm kia cũng là sáng tỏ vô cùng, phảng phất như đã hiểu rõ tất cả.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, lập tức đưa tay đánh một cái ha ha, mở miệng cười nói.
"Ha hả, không có gì, chỉ là thấy hai người các ngươi ngồi cùng một chỗ, nhưng lại không có gì nói thì phải, ta còn tưởng rằng bản thân Vương Gia không thích người ta!"
"Không có gì để thích..... không thích......cũng là không ghét thôi."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, vẻ mặt thản nhiên.
Nghe vậy, hàng mi tô xanh của Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái.
Nghe lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, hình như đối với Lâu Vô Tâm ấn tượng không tốt lắm đây! Phải làm cái gì bây giờ! ?
Trong lòng ảo não, sau một khắc Đồng Nhạc Nhạc dường như lại nghĩ đến cái gì mở miệng hỏi.
"Đúng rồi Vương Gia, ngài cho là mình thích nữ nhân như thế nào! ? Nói tới nghe một chút."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vẻ mặt bát quái....
Nghe vậy, Lan Lăng Thiệu Giác trên mặt đầu tiên là sửng sốt, môi đỏ mọng lập tức hé ra mở miệng hỏi.
"Ngươi như thế nào đột nhiên lại hỏi cái này?"
"Ha ha, ta không phải đang nhàm chán sao! Hơn nữa, nam nhân giống như Vương Gia ở cái tuổi đã sớm thành gia thất có tiểu hài tử, vì lẽ gì mà Vương Gia ngài lại một thân một mình, ta rất tò mò rốt cuộc một nam nhân ưu tú như Vương Gia sẽ thích nữ nhân như thế nào đây ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, tràn đầy tò mò.
Trên phương diện nàng là vì Lâu Vô Tâm mà suy nghĩ, nhưng thật ra nàng thật đúng là tò mò!
Với Lan Lăng Thiệu Giác nhận thức gần một năm, chính là Lan Lăng Thiệu Giác bên người chưa từng xuất hiện bóng dáng nữ nhân.
Nếu không phải hiểu rõ Lan Lăng Thiệu Giác, nàng thật đúng là cho rằng hắn không thích nữ nhân đây !
Hơn nữa, trong cung cũng có lời đồn đại nhảm, nói cái gì Lan Lăng Thiệu Giác và Huyền Lăng Thương hai người quan hệ vô cùng tốt.
Nếu không phải biết khuynh hướng tình dục của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc thật đúng là tin bọn họ là một đôi!
Thấy Đồng Nhạc Nhạc dáng vẻ tràn đầy tò mò, trong lòng vừa động một cái, lập tức hắc mâu chợt sáng lên như quyết định cái gì. Môi đỏ mọng hé ra mở miệng nói.
"Nữ nhân Bổn vương thích, là loại ngây thơ đáng yêu lương thiện, nàng có một chút nghịch ngợm bướng bỉnh, một chút tinh quái, thường xuyên thích trêu cợt người, lại làm cho người từ đáy lòng thương tiếc, nghĩ muốn muốn thật tốt bảo vệ nàng, che chở nàng cả đời. . ."
Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng, gằn từng tiếng chậm rãi nói.
Hơn nữa, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc càng là chăm chú vô cùng.
Trong hắc mâu lóe ra tình cảm được kiềm chế.
Nghe Lan Lăng Thiệu Giác nói, Đồng Nhạc Nhạc có cảm giác nơi nào lạ, bởi vì Lan Lăng Thiệu Giác ngoài miệng nói người kia hình như rất quen thuộc chỉ là trong khoảnh khắc nàng lại không nghĩ ra là người nào.
Hiện tại thấy Lan Lăng Thiệu Giác ánh mắt nhìn về phía mình, cũng là chưa từng có chăm chú, thâm thúy, hơn nữa, kia chẳng phải làkiềm chế tình cảm. Ánh mắt này quả thực kì quái.
Thật giống như. . .
Nàng chính là cô gái mà hắn thích.
Nữ nhân hắn thích là mình.....???
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng không khỏi giật mình, đôi mắt mở to nhìn phía Lan Lăng Thiệu Giác ánh mắt càng là kinh ngạc vô cùng.
Chẳng lẽ là, người hắn thích quả thực là nàng đi! ?
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc, ngồi ở đối diện Lan Lăng Thiệu Giác bắt gặp vẻ mặt đột nhiên trố mắt, dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm nhìn phía mình bày ra vẻ mặt giật mình.
Thấy vậy, trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác vừa động một cái môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi phải chăng là đã biết, nữ nhân Bổn vương thích là ai! ?"
Nam nhân mở miệng giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi, chỉ là rơi tại trên người Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt lại chuyên chú vô cùng.
Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, bỗng nhiên tim bắt đầu gia tốc.
Lòng dạ rối bời, Đồng Nhạc Nhạc mắt nhung không khỏi trái phải trốn tránh. Cũng không nghĩ muốn đối diện với đôi mắt nam nhân.
Trong lúc lòng dạ Đồng Nhạc Nhạc bối rối, khóe mắt không khỏi lướt qua một vòng, bắt gặp Lâu Vô Tâm không biết từ khi nào đã đứng đó.
"Vô Tâm . . ."
Lâu Vô Tâm là trở về từ lúc nào vậy! ?
Hơn nữa nàng mới vừa rồi rốt cuộc nghe được bao nhiêu! ?
Chỉ thấy Lâu Vô Tâm giờ phút này, mặt mày tái nhợt dường như bị cái gì đả kích không che dấu nổi đau thương.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái.
Nghĩ đến, Lâu Vô Tâm vừa rồi nghe được toàn bộ lời nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, mở miệng nói với Lâu Vô Tâm.
"Vô Tâm , mới rồi. . ."
"Ta cảm giác được nơi này có chút oi bức, ta trước đi ra ngoài đi một chút."
Lâu Vô Tâm vừa nói dứt lời, không đợi Đồng Nhạc Nhạc nói, liền lập tức xoay người rồi đi ra ngoài.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau đôi mày lại, mặt mày lo lắng bất an.
Dù sao, Lâu Vô Tâm cùng nàng là bạn tốt, nàng quả thật không muốn bởi vì chuyện hôm nay lại ảnh hưởng tới mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu đối với Lan Lăng Thiệu Giác mở miệng nói.
"Vương Gia, không có ý tứ...... ta trước đi ra ngoài một phen."
Vừa nói dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, đuổi theo hướng Lâu Vô Tâm bên kia.
Nhìn thấy hai người một trước một sau rời đi hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ nhàng lóe ra một phen nhẹ nhàng thở dài thành tiếng. . .
. . .
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lo lắng, vì vậy không ngừng tăng tốc bước đi nhanh hơn đuổi theo.
Ai biết, đương Đồng Nhạc Nhạc ra khỏi khoang thuyền sớm đã không còn bóng dáng Lâu Vô Tâm.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, mặt mày nghi hoặc.
"Như thế nào lại đi nhanh như vậy ? Nháy mắt liền không thấy! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng thì thào tự nói.
Chỉ là, hiện tại nàng lo lắng a!
Lâu Vô Tâm là như vậy thích Lan Lăng Thiệu Giác, lại nghe những lời vừa rồi....
Đều do nàng!
Nếu không phải nhất tâm muốn làm nguyệt lão, chuyện cũng sẽ không biến thành như bây giờ!
Chínhlà hiện tại suy nghĩ nhiều vô ích, có lẽ trước tìm được nàng thật tốt giải thích một phen đi! Ai. . .
Trong lúc thở dài mắt nhung không ngừng quét bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Lâu Vô Tâm.
Cái thuyền hoa này rất lớn nếu như Lâu Vô Tâm có chủ tâm ẩn núp nàng, nàng cũng là không có cách nào.
Đồng Nhạc Nhạc đang lo lắng ảo não đột nhiên một đạo gió to kéo tới, ngay sau đó, một đạo hồng ảnh liền nhanh như chớp giật xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Người mới tới nhanh chóng, Đồng Nhạc Nhạc còn chưa nhìn rõ ràng dáng vẻ.
Chỉ là trong lòng giật mình liền theo bản năng lùi lại phía sau một bước.
Lại quên, phía sau nàng chính là mạn thuyền.
Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy một hồi sợ hãi kéo tới, đến mức trái tim trong nháy mắt muốn vọt khỏi lồng ngực.
Hé mở làn môi hồng, liền giật mình la lên thành tiếng.
Phải biết rằng, phía sau nàng chính hồ nước sâu không thấy đáy, nếu như té xuống.....
Đồng Nhạc Nhạc đương sợ hết hồn hết vía, cả người căng thẳng ngay sau đó liền đượcngười khác dùng sức lôi kéo đi trở về.
Tất cả điều này chỉ xảy ra trong nháy mắt, sau một khắc Đồng Nhạc Nhạc liền bị nhét vào trong lồng ngực dày rộng.
Chun mũi.... lại nhận thấy được cái loại khí tức đặc biệt nhạt nhòa dễ ngửi, riêng biệt.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
47 chương
150 chương
47 chương
96 chương
70 chương
114 chương
54 chương
23 chương