Chỉ thấy căn phòng này diện tích không lớn, lại phi thường sạch sẽ. Phía trước là một loạt phòng ốc, đầu nhà là một miếng đất trống, bên ngoài dùng hàng rào ngăn. Bên trong có một miếng đất trồng rau, một bên là một cái giếng nước, và vài sào trúc để phơi mấy bộ trang phục, còn bên cạnh là phòng bếp linh tinh các loại. Đến sau khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi vào, chỉ thấy từ trong phòng liền chạy ra năm sáu đứa trẻ. Chỉ thấy mấy đứa bé này, tuổi lớn nhất cũng chỉ không quá mười tuổi. Đứa nhỏ nhất, chỉ có một hai tuổi, nó vừa mới chập chững bước đi, dù đi xa hay hay gần thì đều là lắc la lắc lư. Dễ thương nhất chính là, đứa bé kia té lăn trên đất mà cũng không khóc, chỉ là cười với đôi vợ chồng đang vội vàng chạy tới, quả là cực kỳ dễ thương! "Mẹ, cha, đã về rồi. . ." Cùng với đôi vợ chồng kia vào nhà, mấy đứa bé tất cả cùng chạy vội tới đôi vợ chồng kia. Đứa ôm chân thì ôm chân, đứa kéo tay thì bắt tay, quang cảnh kia, cực kì ấm áp. Nhìn thấy đám trẻ con quây chung quanh đôi vợ chồng này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi khóe mắt nóng lên. Mặc dù, gia đình này xem ra không giàu có, chỉ là, bên trên cha mẹ khoẻ mạnh, trẻ nhỏ một đống, anh chị em xem ra là thân mật như vậy. Một màn này, nàng một mực trông mong đã bao nhiêu thời gian rồi? Từ nhỏ chính là cô nhi, cho nên cho tới bây giờ cũng chưa từng được nếm trải, cái gì là gia đình ấm áp. Lúc nhỏ, mỗi lần nàng thấy đứa bé khác, cũng có cha mẹ tay nắm mang theo bên người, thì quang cảnh đó đều mỗi lần khiến cho nàng hâm mộ lại khổ sở. Dù sao, nàng cũng muốn có một mái nhà. Nhà của nàng, có khả năng không giàu có, chỉ cần có cha mẹ thương yêu nàng, và anh chi em thân ái, vậy liền đủ rồi . . . Chỉ tiếc, nguyện vọng đơn giản này của nàng, lại cũng không thể thực hiện. . . Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mơ hồ thít lại, khóe mắt cũng hồng hồng, một tầng mờ mịt, càng là dâng lên ở khóe mắt mà nàng vẫn còn không hề tự biết. Huyền Lăng Thương đứng ở bên cạnh Đồng Nhạc Nhạc, ánh mắt một mực nhìn vào trên người Đồng Nhạc Nhạc. Đến sau khi nhận thấy được biểu cảm trên mặt Đồng Nhạc Nhạc , chân mày đầu tiên là nhẹ nhàng cau lại một cái. Lập tức, đôi mắt động lòng người kia, như là theo ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn một chút đôi vợ chồng và đứa bé đang đối thoại, cuối cùng, phảng phất dường như là rõ ràng cái gì. Hắn không khỏi đưa tay, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đồng Nhạc Nhạc, sau đó ôm cả người Đồng Nhạc Nhạc vào trong lòng. "Nhạc nhi, sau này chúng ta, khẳng định cũng sẽ giống như bọn họ vậy, con cái một đống." Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu khẳng định như thế. Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc vốn khổ sở trong lòng, trên mặt đầu tiên là sửng sốt. Lập tức, không khỏi từ từ ngẩng đầu, nhìn lại nam nhân trước người. Đối diện, là một đôi huyết mâu thâm tình chân thành mang theo sủng ái của nam nhân. Trong lòng biết nam nhân đã nhìn ra tâm tư của nàng, tâm tư Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bỗng cảm động. Nam nhân trước mắt này, lại hiểu biết nàng như thế! Coi như nàng cũng không có nói một câu nào, mà hắn lại có thể nhìn ra tâm tư của nàng. Nàng quá may mắn! ? Có thể gặp được một người nam nhân xuất sắc như vậy, lại cực kì che chở đối với nàng! ? Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay, gắt gao ôm vòng eo của Huyền Lăng Thương. Rồi vùi thật sâu cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vào lồng ngực ướt át của nam nhân, ra sức hít lấy mùi hơi trên người nam nhân, sau đó hé mở làn môi hồng, khẳng định nói. "Ừ, sẽ vậy!" Nhất định sẽ như thế! ! ! Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kiên định suy nghĩ, lúc này, đôi vợ chồng kia đã trấn tĩnh xong những đứa bé này, lập tức, liền quay đầu, nói với những đứa bé này. "Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu, Tứ Ngưu, Ngũ Ngưu, Lục Ngưu, mau chào đi a." Nghe được lời phu nhân nói, những đứa trẻ này mới vội vàng quay đầu, nhìn Đồng Nhạc Nhạc bọn họ . Sau đó đứa nào đứa nấy đều phi thường ngoan ngoãn đứng thành một hàng, bọn chúng cùng lên tiếng với Đồng Nhạc Nhạc bọn họ. "Ca ca, tỉ tỉ hảo. . ." Sáu đứa bé cùng mở miệng, âm lượng trong trẻo lại vang dội, cũng có dè dặt, cực kỳ dễ nghe! Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc gương mặt rạng rỡ, khóe miệng cong lên một cái, không nhịn được cong môi cười một tiếng. "Ha hả, những đứa trẻ này thật khéo biết nghe lời đây! Đại ca đại tẩu, các ngươi dạy thật tốt a!" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói. Phảng phất là do nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc làm lây, những đứa bé này cũng không sợ người lạ, lập tức chạy vội tới Đồng Nhạc Nhạc. "Nha! Tỉ tỉ này là từ trời cao xuống sao! ? Đẹp quá a!" "Chính là a, vị tỷ tỷ này là tiên nữ sao! ? Ta cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua ai có dung mạo xinh đẹp như tỉ tỉ vậy . . ." Được người tán thưởng, luôn làm cho tâm tình người ta sung sướng. Đặc biệt, lời những đứa trẻ này nói, đều là hồn nhiên như vậy, tuyệt không có giả dối. Nghe vậy, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc chỉ còn thiếu nước một ngoác đến tận mang tai . Nụ cười trên mặt, càng là ngọt ngào. "Ha hả, các ngươi cũng thật đáng yêu nha! Đại tẩu, tại sao gọi bọn chúng là Đại Ngưu Nhị Ngưu! ? Đây là tên gọi lúc đầu của bọn chúng sao! ?" Mới rồi nghe phu nhân gọi những đứa trẻ này như thế, Đồng Nhạc Nhạc đúng là đã thấy hứng thú. Nghe vậy, phu nhân lập tức cười nói. "Ha hả, không phải, nhưng mà trẻ con nông thôn, đặt cho nhũ danh như vậy thì dễ nuôi! Ngưu là khỏe nhất!" "Ha hả, thì ra là thế." Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu. Vừa đúng lúc này, phu nhân đã mang ra hai bộ quần áo, quay sang Đồng Nhạc Nhạc và Huyền Lăng Thương, liền mở miệng cười nói. "Chúng ta trong nhà bình dân, không có trang phục gì đẹp mắt, chỉ là trên người các ngươi đều ướt, trận mưa to này thiết nghĩ cũng còn rơi trong thời gian thật dài. Các ngươi có lẽ thay bộ quần áo ướt sũng này đi, để tránh bị cảm lạnh . Những trang phục này, đều là của ta và chồng ta, các ngươi ngàn vạn lần bỏ qua cho." Nghe được phu nhân lời nói, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở miệng nói. "Đại tẩu ngươi quá khách khí, đại ca đại tẩu các ngươi là người tốt như vậy, dẫn chúng ta trở về tránh mưa, lại cho chúng ta trang phục sạch sẽ để thay đổi, chúng ta đáp tạ đều không còn kịp rồi, làm thế nào mà hơi để ý đây!" "Ha hả, như thế là tốt rồi, vậy nhanh lên một chút thay đổi những trang phục này đi. Tuy là ngày mùa hè, nhưng đổ mưa xuống thì vẫn rất lạnh!" Phu nhân vừa nói, vừa cười ha hả đưa hai bộ quần áo trên tay cho Đồng Nhạc Nhạc. Đồng Nhạc Nhạc sau khi tiếp nhận nói cám ơn, liền giao nam trang cho Huyền Lăng Thương, sau đó lại nhờ phu nhân mang theo, mỗi người một gian phòng để thay quần áo. Trang phục trên tay Đồng Nhạc Nhạc , hẳn là những thứ phu nhân mặc lúc tuổi còn trẻ, mặc dù tương đối cũ, lại vẫn còn rất sạch sẽ. Đến khi Đồng Nhạc Nhạc thay xong bộ trang phục sạch sẽ này, đứng ở trước gương đồng nhìn một cái, liền không nhịn được "phác xích" cười rộ lên . Chỉ thấy nữ nhân trong gương, mặc một bộ trang phục đàn bà nông thôn, chiếc áo vải đay thô màu be xám kia mặc ở trên người, làm mình có pha vài phần mùi vị thôn nữ. Tuy là như thế, dáng vẻ trái lại càng xinh đẹp! Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không quên tự kỷ một phen, đột nhiên nghĩ tới Huyền Lăng Thương, cũng không biết là Huyền Lăng Thương thay bộ quần áo vải gai thường, thì sẽ là dáng vẻ gì! ? Trước kia chê bai dáng vẻ Huyền Lăng Thương mặc Hoa Y trên người . Hiện nay, dáng vẻ bộ quần áo vải gai thô tầm thường thế này, đúng là chưa từng nhìn thấy. Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc quả là tò mò . Tức thì nàng đi ra khỏi phòng, đảo mắt nhìn quanh bốn phía một lượt. Thấy trong phòng khách , ngoại trừ đôi vợ chồng kia ra , liền chỉ có những đứa trẻ này, Huyền Lăng Thương cũng không ở đây. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là chớp mắt nhung nghi hoặc một phen, rồi nhìn phụ nhân kia mở miệng hỏi. "Đại tẩu, Lăng Thương hắn còn ở trong phòng thay quần áo sao! ?" "Đúng vậy, hắn thay thời gian thật dài, không biết phải chăng là trang phục không hợp người. Nếu không, ta sẽ giúp hắn tìm xem bộ trang phục vừa người! ?" Phu nhân nghe vậy, mặt mày nghi hoặc nói. Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng nói. "Không cần vội, ta hỏi hắn trước." Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời, liền đi tới bên ngoài gian phòng Huyền Lăng Thương thay quần áo , đưa tay nhẹ nhàng nhìn cửa một chút rồi mở miệng hỏi. "Lăng Thương, ngươi thay đổi trang phục xong chưa! ? Phải chăng là trang phục quá nhỏ! ?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng hỏi, tuy nhiên, trong phòng, lại thật lâu không hề có người đáp lại. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau lông mày tô kẻ lại một cái, trong lòng nghi hoặc. Huyền Lăng Thương này, rốt cuộc ở bên trong làm cái gì! ? Cũng không trả lời! ? Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, đang định lại gõ cửa lần nữa. Ai biết, đúng vào lúc này, cánh cửa gỗ vốn đóng chặt, liền Y nha một tiếng, từ bên trong mở ra. Cùng với cửa gỗ đơn sơ kia bị người từ từ mở ra từ bên trong, bóng dáng nam nhân, cũng chậm mạn xuất hiện ở trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc. Chỉ thấy mái tóc của nam nhân vốn ướt rườn rượt đã được lau khô, giờ phút này chỉ là dùng một dải đai vấn tóc màu đen , tùy ý bó lại một nửa phía trên, toàn bộ chỗ khác để xõa xuống phía sau, phủ kín hai vai. Trên người, mặc, chính là một bộ quần áo vải gai thô bình thường màu nâu, thắt lưng cột Yêu Đái vải đay, còn giầy trên chân, cũng là loại đen bạc cũ kĩ. Liếc mắt, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn mắt. Sau đó, nàng hé mở làn môi hồng, liền cũng nữa không nhịn được, phì một tiếng, bắt đầu cười ha ha . "Ha ha ha ha. . . Lăng Thương, ngươi bộ dáng hiện tại thật buồn cười a! Ha ha ha ha ha ha, nếu như ta có cameras ở đây, ta nhất định phải quay lại cho ngươi, ha ha ha ha ha ha. . ." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói, dáng vẻ khoa trương, cuối cùng, lại cười nước mắt đều rơi ra. Không trách nàng cười rũ rượi như thế. Dù sao, nàng cho tới bây giờ đều không hề nghĩ tới, Huyền Lăng Thương mặc vào bộ quần áo vải gai thô này, lại có dáng vẻ như vậy! Cũng không biết, đám thần tử của hắn, nếu như thấy dáng vẻ hiện tại của hắn thì sẽ có ý nghĩ gì! ? Khẳng định kinh ngạc trễ cằm đến muốn rớt xuống đất chăng! ? Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc cười ha ha, Huyền Lăng Thương đứng ở cửa gian phòng , nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy dáng vẻ Đồng Nhạc Nhạc cười rũ rượi như thế, khiến cho gương mặt tuấn tú kia, càng là một hồi quẫn bách xấu hổ và không được tự nhiên. Chỉ là lần đầu tiên, Huyền Lăng Thương cảm giác được cả người bắt đầu có hơi không được tự nhiên. Dù sao, những trang phục này, hắn có lẽ đem ra mặc lần đầu tiên đây! Lại thấy thiếu nữ này phản ứng khoa trương như thế , gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương liền buồn bực, một vết đỏ nhạt nhòa, liền nhanh chóng hiện lên trên gương mặt tuấn tú kia của hắn . . .