Huyền Lăng Thương thầm nghĩ trong lòng, còn động tác tay gắp thức ăn không hề dừng lại. Hắn vừa ăn , khóe mắt càng là kín đáo liếc nhìn tiểu tử ở bên cạnh đang quay lưng về phía bàn ăn kia. Chỉ thấy tiểu gia hỏa này, lại có thể kiên trì thời gian dài như vậy , cũng không thèm quay đầu lại, hoặc là đi cầu khẩn hắn cho nó đồ ăn. Thật sự có khí phách như vậy sao! ? Hay là nó còn chưa đủ đói! ? Hoặc là, nó vì tiểu thái giám kia mà thật sự định đối đầu với hắn ! ? Nghĩ đến đây ,lửa giận vốn đã dập tắt trong lòng Huyền Lăng Thương , lại lần nữa phụt một tiếng, bắt đầu nổi lên trong lòng. "Hừ! Người đâu, dọn mấy thứ này đi!" Cùng với một tiếng quát lạnh như băng của Huyền Lăng Thương, đám cung nhân hầu hạ một bên vội vàng kìm lòng không đậu đua nhau rùng mình. Nhưng lập tức, chúng lại cúi đầu cụp mắt, một mực cung kính tiến lên, bê đi toàn bộ thức ăn trên bàn cơm. Nhìn thấy những cái đĩa mới chỉ ăn một nửa này, mùi thơm mỹ vị thức ăn vẫn còn xông vào mũi , vậy mà từng cái từng cái bị người đem đi , đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc càng là kìm lòng không đậu mà nhìn vào những thức ăn này. Đôi mắt đen lúng liếng trông vô cùng thương cảm như vậy. Khiến cho đám cung nhân hầu hạ một bên , nhìn thấy đều không đành lòng. Chỉ là, nhìn thấy vị đế vương sắc mặt âm u đang ngồi ở nơi này, mọi người vẫn cứ vội vàng trầm lặng đem những thức ăn này đi . Nhìn thấy những cung nhân này đem tất cả thức ăn đi, cả thân thể Đồng Nhạc Nhạc phảng phất bị biến thành không còn khí lực , lại ngã vào trong cái giỏ trúc. Ô ô ô. . . Nàng thật đói, muốn được ăn cái gì a. . . Chính là, vì Tiểu Lô Tử, nàng đành nhịn! ! ! Đối với Đồng Nhạc Nhạc đang cắn răng cố nhịn , Huyền Lăng Thương chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng , rồi lập tức liền thu hồi ánh mắt. Cả người, sau khi đứng lên khỏi ghế liền một tay mang theo cái giỏ trúc chứa Đồng Nhạc Nhạc, từ từ đi ra ngoài. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trong lòng biết Huyền Lăng Thương là muốn đi tắm rửa thay quần áo. Quả nhiên! Chỉ thấy Huyền Lăng Thương mang theo nàng, bước vào bên trong ôn tuyền. Cung nhân ở hai bên, lúc nhìn thấy Huyền Lăng Thương đi qua thì vội vàng cung kính quỳ rạp xuống đất, chờ sau khi Huyền Lăng Thương rời khỏi, mới từ từ đứng lên. Đồng Nhạc Nhạc ngồi yên trong cái giỏ trúc, nhìn thấy mọi người bốn phía cung kính, sợ hãi đối với đế vương ở bên cạnh . . . Đây chính là vị đế vương cao cao tại thượng a! Mà nàng, thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám giận dỗi với vị đế vương này! Ôi, chỉ là, nàng cũng là bị bất đắc dĩ a. . . Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bất đắc dĩ, đành im lặng không lên tiếng ngồi ở trong cái giỏ trúc. Nhìn thấy đám cung nhân dè dặt đưa áo bào tới, lại nối đuôi nhau lui ra. Kết quả là, bên trong cả ôn tuyền ( suối nước nóng), chỉ còn lại có Huyền Lăng Thương và nàng. Một người một điêu . . . Không biết có đúng là do liên quan đến chuyện tức giận không, mà từ đầu đến cuối, Huyền Lăng Thương cũng không hề để ý tới nàng. Chỉ là đứng ở bên bờ cởi quần áo tháo thắt lưng. Đến khi tất cả trang phục trên người đều cởi ra , Đồng Nhạc Nhạc chỉ nghe thấy Bùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi. Ngay sau đó, do tránh né không kịp mà nàng lập tức thành ướt sũng! "Khụ khụ. . ." Chỉ mới không kịp đề phòng, mà Đồng Nhạc Nhạc không chỉ bị bắn toé toàn thân ướt rườn rượt, hơn nữa lại uống một hớp nước suối lớn , làm nàng bị sặc! Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc mặt mày vất vả ho khan, ngược lại nhìn tên đầu sỏ gây nên kia lại phảng phất như người không có việc gì , đang vui sướng thoải mái vẫy vùng trong ôn tuyền.Đồng Nhạc Nhạc thấy thế thì trong lòng tức giận Xoẹt một tiếng, cơn giận bốc thẳng tới tận đỉnh đầu ! Chết tiệt! Nam nhân này, tại sao trước đây nàng không hề phát hiện, hắn là đồ xấu xa như vậy chứ! "Bại hoại! ! !"