"ầm" một tiếng, nam nhân mở to đôi mắt, thân thể bỗng nhiên cứng đờ!
Cứ coi như là uống say đi, chẳng lẽ trong lòng của nàng chỉ có nam nhân kia sao! ?
Hay là, nàng đối với nam nhân kia. . .
Nghĩ tới đây, lông mày của Bạch Thập Nhị cau lại, bạc môi khẽ nhếch.
Thấy tiểu nữ tử đang được mình ôm trong ngực, trong miệng lại gọi tên nam nhân khác, sắc mặt hắn bỗng chốc trầm xuống.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, hắn chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi lập tức khom lưng ôm lấy tiểu nữ tử trở lại trong phòng, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, tỉ mỉ đắp chăn lên rồi mới xoay người rời đi.
. . .
Đêm đã khuya .
Đồng Nhạc Nhạc không biết ngủ bao nhiêu lâu nhưng buồn đi vệ sinh quá mà tỉnh lại…
Thấy trong bụng căng trướng , Đồng Nhạc Nhạc vội bò dậy, híp con mắt nhập nhèm đứng lên,đi tới nhà xí.
Sau khi giải quyết xong, Đồng Nhạc Nhạc lại vẫn mắt nhắm mắt mở mà đi về phía trước.
Cũng không biết là đi mất bao nhiêu lâu, khi nàng cảm thấy quá mệt rồi, mới thấy hình như trước mặt có một cái giường mềm mại, liền lập tức ngã nhào xuống, ngủ khì.
Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc còn đang cùng Chu công đánh cờ, đột nhiên không biết từ khi nào, một bóng dáng cao to từ từ bước về phía này. . .
Cúi đầu nhìn thấy tiểu thái giám ngã trên cỏ mà còn ngủ được, mắt Huyền Lăng Thương xẹt qua một tia kinh ngạc.
Lại ngửi trên người tiểu thái giám này còn có mùi rượu nhàn nhạt, mày kiếm hắn không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia không vui.
Trải qua việc ở bể tắm nước nóng, tâm trạng Huyền Lăng quả thực là vô cùng bức bối. Sau khi nằm ở trên giường, lại một mực trằn trọc, không ngủ được.
Cuối cùng, Huyền Lăng Thương thở dài một hơi, liền đứng dậy tính ra ngoài đi dạo một chút, định là đi mệt liền buồn ngủ , ai biết được hắn bất tri bất giác liền đi tới chỗ ở của cung nhân.
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt, đang định xoay người rời đi thì đúng vào lúc này từ xa hắn lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về bên này, ngay sau đó liền đổ rầm trên mặt đất.
Mới đầu, hắn còn tưởng rằng là chính mình nhìn lầm rồi, dù sao bây giờ cũng là canh ba nửa đêm, thời tiết rét buốt, giường ấm áp không ngủ mà ngủ trên bãi cỏ lạnh lẽo làm gì! ?
Trong lòng tuy nghĩ thế , nhưng hai chân hắn vẫn không tự chủ được mà đi về phía bên này.
Mà vừa đến liền thấy người đang nằm ngủ trên cỏ kia, trong lòng Huyền Lăng Thương không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ thấy, tối nay trăng tỏa ánh sáng bàng bạc, êm dịu bao trùm trên mặt đất.
Mặc dù hiện tại đông đã qua, nhưng nhiệt độ buổi tối vẫn có chút lạnh.
Mà tiểu thái giám bé nhỏ này lại đang ngủ trên mặt đất , co rúc ngủ say, hoàn toàn chưa biết được rằng mình đang ở đâu.
Nhìn thấy tiểu thái giám ngã trên cỏ lạnh lẽo mà vẫn say sưa ngủ , Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng tràn đầy tức giận.
Tiểu thái giám này, rốt cuộc uống bao nhiêu rượu! ?
Lại chẳng biết yêu quý thân thể của mình như vậy, nếu không phải hắn đến đây, chẳng phải sẽ nằm ngủ ở đây một đêm tới sáng sao, ngày mai khẳng định mắc bệnh cho mà xem!
Trong lòng tức giận , nhưng Huyền Lăng Thương vẫn bình thản tiến lên đánh thức tiểu thái giám.
Tuy nhiên, khi hắn có hơi khom lưng, đưa tay hướng định vỗ nhẹ lên bả vai bả vai tiểu thái giám kia, bỗng nhiên môi hắn đọt nhiên nỉ non mang theo ý khóc .
"Bại hoại!Lại dám hung ác với ta ! Ngươi hỗn đản. . ."
Nghe được câu nói này, Huyền Lăng Thương sửng sốt,không biết hắn đang nói cái gì. Chẳng lẽ có người bắt nạt hắn khiến hắn tức giận, cho nên, hắn mới uống nhiều rượi như vậy?
Nghĩ đến đây, trong mắt Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một tia tức giận.
Lại có người dám khi dễ hắn, nếu như bị hắn biết là ai, tuyệt đối không tha !
Trong lúc Huyền Lăng Thương vẫn còn mải tức giận , tiểu thái giám té trên mặt đất bỗng dưng lại mở làn môi đỏ mọng một lần nữa, giống như đang nói cái gì.
Hắn nói rất nhẹ ,rất nhẹ, khiến người khác nghe không rõ
Tò mò, Huyền Lăng Thương hơi khom lưng, để lỗ tai gần miệng tiểu thái giám ,nghe xem rốt cuộc là hắn muốn nói cái gì.
Lần này, rốt cục Huyền Lăng Thương hắn cũng nghe rõ tiểu thái giám này đang lẩm bẩm gì đó, tuy nhiên, nhớ lại những lời vừa rồi, khóe miệng Huyền Lăng Thương không khỏi co quắp, bởi vì, tiểu thái giám này, mới vừa rồi trong miệng không ngừng mắng hắn hỗn đản ….. là hắn đấy! ? ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương cũng không biết nói sao.
ấy vậy mà ,giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc lại hoàn toàn không biết gì hết.
Giờ phút này, nàng đang nằm mơ thấy mình đang ở ôn tuyền.
Trên tay, cầm một chiếc khăn ướt….
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
98 chương
6 chương
42 chương
48 chương
46 chương