Lại thêm những lời lúc này của Huyền Lăng Thương, hắn hình như là đang tức giận, hắn là trách nàng sao! ?
Trong lòng nghi hoặc, sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc hình như là nghĩ đến cái gì, mở to đôi mắt, lập tức nhanh chóng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói.
"Hoàng thượng có ân cứu mạng nô tài, nô tài suốt đời khó quên. Chỉ có tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, họa may mới có thể báo đáp."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, cố gắng nói ra những lời dễ nghe.
Dù sao thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên* ( ý là có thể bóc trần mọi thứ, chỉ nịnh nọt thì không nỡ lật tẩy ).
Hiện tại Huyền Lăng Thương giống như là một tiểu hài tử đang ghen.
Nhớ ngày đó, Bạch Thập Nhị tất nhiên cứu bọn họ, chỉ là, hôm đó Huyền Lăng Thương cũng cứu nàng.
Nghĩ đến,hình như Huyền Lăng Thương là bởi vì chuyện này mà tức giận .
Thì ra là do bản thân mình sơ ý.
Ngày đó Huyền Lăng Thương đã cứu chính mình, mặc dù là cảm động, có điều thân thể Huyền Lăng Thương là ngàn vàng, bên người luôn có ngự y kỹ thuật cao siêu chăm sóc.
Mà Bạch Thập Nhị, lại chỉ có một mình, vì vậy, nàng liền hết sức báo đáp Bạch Thập Nhị, cũng xem nhẹ cảm nhận của Huyền Lăng Thương.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não vô cùng.
Nghĩ lại cũng thấy chính mình hơi quá đáng, nói như thế nào, Huyền Lăng Thương hôm đó, cũng là liều mạng cứu mình, sau cùng lại còn bị thương nữa!
Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc ảo não hết sức, nam nhân lại nghe được những lời này của nàng, mắt đỏ chỉ lạnh lùng quét qua nàng một chút, lập tức, cái mũi hừ một tiếng.
"Vuốt mông ngựa bằng lời nói, ai mà chẳng nói được ? Nói được mà làm được thì có bao nhiêu người chứ.”
"Ơ. . ."
Nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức nổi lên buồn bực.
Dù sao, lấy hiểu biết đối với Huyền Lăng Thương, Huyền Lăng Thương không phải hạng người sẽ đòi trả ơn, làm thế nào hôm nay lại không chịu buông tha đối với hắn như vậy! ?
Trong lòng nghi hoặc, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc mở ra, lập tức mở miệng nói.
"Chỉ cần là Hoàng thượng nói, nô tài nhất định hết sức làm được!"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày đầy chăm chú, chỉ còn thiếu nước chỉ tay thề với trời .
Nghe được lời nói của tiểu thái giám ở phía sau , lại thêm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang chăm chú nhìn mình, Huyền Lăng Thương thấy vậy, mới cảm thấy hơi vừa lòng.
Lập tức, bạc môi hé mở, mở miệng lạnh nhạt nói.
"Trẫm tạm thời tin ngươi! Tốt lắm, bây giờ tiếp tục chà lưng cho trẫm đi!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức nhanh chóng đứng lên, tiếp tục giúp Huyền Lăng Thương tắm rủa.
Bởi vì mới vừa rồi cam đoan với Huyền Lăng Thương,sẽ hết lòng hết dạ báo đáp hắn, cho nên lần này đây, Đồng Nhạc Nhạc vì hắn chà lưng, làm rất cẩn thận, ôn nhu.
Lại hoàn toàn không biết, sức lực của mình, đối với nam nhân mà nói, quả thực là một loại dày vò, càng nhẹ nhàng hành hạ thân thể hắn!
Cho tới nay,trên vai Huyền Lăng Thương đều gánh vác nhiều trách nhiệm, cho nên một khắc cũng không thể khiến chính mình buông lỏng.
Nhưng mà, hắn cũng là người, cũng bị mệt.
Lần tắm rửa này , chính là hắn cho mình xa xỉ, buông lỏng lúc này.
Cho nên trong ngày thường , hắn tắm rửa cũng không cho người bên ngoài ở đây.
Tuy nhiên ngày gần đây, tâm tình của hắn bức bối, ở trong đầu, luôn không tự chủ được nghĩ đến tiểu thái giám này.
Nghĩ đến tiểu thái giám này đối mặt nam nhân khác thật là tốt, lại đối với chính mình khúm núm, hình như chính mình là một cái con cọp háu ăn, khiến trong lòng hắn bức bối.
Chẳng lẽ là, khiến tiểu thái giám này cam tâm tình nguyện đến bên cạnh hắn, thật có như vậy khó khăn sao! ?
Cho nên, hắn liền sai hắn hầu hạ chính mình chà lưng.
Chỉ là hiện tại, Huyền Lăng Thương lại phát hiện, chính mình là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Chỉ cảm thấy từ phía sau đang có một cái tay nhỏ bé, ôn nhu cầm khăn lông vì hắn chà lưng ở phía sau.
Sức lực tiểu thái giám dịu dàng như vậy.
Nói là chà lưng, nhưng lại như là đang sờ hắn. .. .
Ngay lập tức, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy phía sau lưng từ từ truyền đến một loại cảm giác tê tê dại dại.
Phảng phất một dòng điện tê dại , chậm rãi từ khăn lông ẩm ướt, truyền đến khắp tứ chi của hắn. . .
Rung động ở trong lòng, khiến thân thể Huyền Lăng Thương dần dần xảy ra biến hóa.
Chỉ cảm thấy, những cỗ nhiệt lưu, đang không ngừng từ trên người hắn nhanh chóng tụ lại ở dưới thân.
Cảm giác tê dại kia, rung động khác thường, lại quen thuộc như vậy. . .
Dù sao, hắn cũng là một người nam nhân bình thường, cũng có được ham muốn bình thường.
Chỉ là, hắn lại không thích những nữ nhân làm ra vẻ thận trọng, nữ nhân tầm thường. Cho nên sống hai mươi mấy năm, bên người ngay cả một nữ nhân cũng không có.
Nhưng mà, lần trước ... đột nhiên xuất hiện thiếu nữ thần bí, cũng đã là một lần ngoại lệ. . .
Chỉ là hiện tại, trừ người kia có thể mang đến cho hắn rung động rất lớn ra, lại là có thêm một người. . .
Nhưng người này, cũng là một . . . Tiểu thái giám! ? ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Huyền Lăng Thương kinh ngạc không thôi.
Đôi mắt mở to, trong mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Dù sao, hắn hiện tại lại nổi lên ý nghĩ không nên có đối với một tiểu thái giám, thật sự là. . .
Chết tiệt!
Hắn bị điên rồi sao! ?
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương bạc môi mở ra, lập tức, cơ hồ không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.
"Đi ra ngoài!"
Nam nhân mở miệng, giọng điệu mang theo cấp tốc và sầu não.
Chính lúc đang còn cẩn thận chà lưng cho Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc nghe vậy, trên mặt không khỏi sửng sốt.
Dù sao, mới vừa rồi Huyền Lăng Thương vẫn còn yên lành,đột nhiên nói ra những lời như vậy, thật sự khiến cho Đồng Nhạc Nhạc có hơi không phản ứng kịp.
Ghi chú:
* thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên
Tư Đồ Quỷ Hồn bị dẫn tới âm phủ, ở nơi này có rất nhiều Quỷ Hồn đang tố cáo hắn. Thì ra, Tư Đồ lúc ở tại dương gian , nịnh nọt cấp trên, ức hiếp dân chúng, không biết đã làm chết bao nhiêu người. Diêm vương bình sinh hận nhất chính là người như thế này, lúc đang muốn trị tội Tư Đồ thì đột nhiên thả một cái rắm vừa to vừa thối.
Công đường thật là chốn nghêm túc, tương đương với là Kim Loan Bảo Điện trên, Diêm vương mặc dù là quan to nhất nơi này , nhưng làm ra chuyện chướng tai gai mắt như vậy , dù sao khiến mặt mũi ngàu thật khó coi. Vào lúc này chỉ thấy Tư Đồ đang phủ phục ở trên mặt đất, lấy tay khum khum mũi, vẫn còn hít thật sâu một cái, cười ha hả nói với Diêm vương: "Chúc mừng đại Vương, mông cao tôn quí, phun ngang rắm quí. Mơ hồ như âm thanh đàn sáo, rộn rã dễ nghe; phảng phất giống như mùi đốt xạ hương, khỏe người sáng mắt. Ngân nga ba ngày không dứt, tại hạ cực kì hứng thú."
Diêm vương sau khi nghe xong, cười ha ha, liền vui mừng thả Tư Đồ ra. Tư Đồ trong lòng không khỏi đắc ý mà nói: "Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(biết hết mọi thứ, nịnh nọt cho qua), coi như là Diêm vương gia cũng không thể vạch trần cái rắm."
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
98 chương
6 chương
42 chương
48 chương
46 chương