Chỉ là, cho dù nàng tận lực không thèm nghĩ những việc lặt vặt này nữa, ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc, vẫn sẽ không kìm lòng được nhìn lại nam nhân trước mắt. Sợ hãi chính mình còn dừng lại thêm như vậy , thì tâm tình của mình sẽ không khống chế được, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người, tính toán lui xuống , đến chỗ nào mà người trước mắt hoàn toàn không nhìn thấy! Tuy nhiên, ngay tại lúc Đồng Nhạc Nhạc xoay người rời đi, cũng không hề chú ý tới, đôi mắt nam nhân, đang gắt gao dừng ở trên người của nàng. . . Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Huyền Lăng Thương, đều dừng ở trên người Đồng Nhạc Nhạc, cho nên, tự nhiên nhìn thấy dáng vẻ trên mặt Đồng Nhạc Nhạc vô cùng tỉ mỉ. Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia, từ mới đầu tức giận, ảo não, đến cuối cùng thương tâm, khổ sở, còn nữa tràn đầy uất ức xoay người rời đi, khiến Huyền Lăng Thương nhíu mày kiếm lại, trong huyết mâu đều là vẻ nghi hoặc. Bởi vì, hắn tuy mừng thầm được tiểu thái giám này quan tâm dáng vẻ của hắn, chỉ là, hắn càng thêm nghi hoặc tiểu thái giám này vì sao lại có vẻ mặt như thế. Dù sao, nếu như là thái giám bình thường, căn bản là sẽ không lưu ý một đế vương cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân, không phải sao! ? Ngay lúc Huyền Lăng Thương sinh lòng nghi hoặc, cũng không hề chú ý tới, hồng y nữ tử vốn đang tung tăng múa lượn đối diện hắn , vào lúc hắn xuất thần thì trong đôi mắt quyến rũ kia, chợt lóe lên sát ý rồi biến mất . . . . . . Đồng Nhạc Nhạc ngay lúc xoay người tính toán lui xuống đi, liền dự định căn dặn Tiểu Quế Tử ở bên hầu hạ thật tốt. Tuy nhiên, lời của nàng vẫn còn chưa nói ra, đột nhiên, một tiếng thét chói tai cực kỳ bi thảm, phút chốc vang lên ở phía sau nàng . Cùng với tiếng thét thê lương chói tai vang lên, phía sau bên cạnh càng trở nên hỗn loạn. Nghe thấy được phía sau khác thường, Đồng Nhạc Nhạc lập tức xoay người nhìn lại. Nếu không nhìn còn khá, liếc mắt, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, giống như sét giáng giữa trời quang, mắt nhung trợn tròn, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ. Chỉ thấy, hồng y nữ tử vốn đối diện với Huyền Lăng Thương, trong tay không biết khi nào có thêm một chủy thủ sắc bén. Giờ phút này, chủy thủ sắc bén kia, trực tiếp đâm về hướng tới trên người Huyền Lăng Thương. Chuyện này đột ngột phát sinh, khiến tất cả mọi người ở đây trở tay không kịp. Đồng Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ! Mắt thấy chủy thủ kia, từng tấc từng tấc một định đâm tới trên người Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đại não lập tức trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới . Mắt nhung trợn tròn cực to, nàng chu cái miệng nhỏ nhắn. Một tiếng hô to thê lương , liền thốt ra từ trong miệng nàng. "Hoàng thượng, cẩn thận a!" Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng lớn tiếng hô, hai chân, dường như đều tự có ý thức, nhanh chóng vọt tới Huyền Lăng Thương ở kia. Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ nhớ một việc, ngàn vạn lần, tuyệt đối không thể để cho Huyền Lăng Thương xảy ra sự việc! Tuy nhiên, ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, cũng không hề chú ý tới bậc thang dưới chân, kết quả là, bi kịch xảy ra. Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc tính toán đẩy Huyền Lăng Thương ra, ai biết, chính mình định vọt lên trước, lại bị bậc thang làm ngã. Ngay lập tức, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể của mình, không khống chế được nhào phía trước. Sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy thân mình hung hăng đụng vào một thứ ấm áp, ngay lập tức, một cơn đau nhức truyền đến cái mũi, làm cho Đồng Nhạc Nhạc không thể chịu được, nước mắt chỉ còn thiếu không tràn ra. Nhưng mà, nàng cũng bất chấp cái mũi đau đớn của mình, vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, tính toán nhìn một chút xem Huyền Lăng Thương như thế nào. Nhưng mà, lúc vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trợn tròn mắt. Chỉ thấy người nàng mới vừa rồi vô ý va chạm, lại húc vào hồng y nữ tử đang muốn đâm Huyền Lăng Thương, làm cho ả té trên mặt đất . Thế nào là chó ngáp phải ruồi, chính là trước mắt như vậy chứ! ? Nhìn thấy Huyền Lăng Thương bình yên vô sự, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm . Tuy nhiên, còn không chờ Đồng Nhạc Nhạc nén cơn giận xuống, chỉ thấy hồng y nữ tử vừa rồi bị nàng đụng vào, giờ phút này đang nhanh chóng nhảy dựng lên từ trên mặt đất. Trong ánh mắt nhìn nàng, càng giống như rắn độc, oán hận không thôi. Bị hồng y nữ tử oán hận trừng mắt nhìn, khiến Đồng Nhạc Nhạc không khỏi lạnh sống lưng rùng mình kịch liệt. Ách, nếu như ánh mắt có khả năng giết người, hiện tại nàng chỉ sợ đã bị băm thành muôn mảnh rồi chứ! ? Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy cả trên đại điện, giờ phút này đã sớm hoàn toàn rối loạn. Chỉ thấy các vũ nữ áo xanh mới rồi đang múa may uyển chuyển, giờ phút này đã sớm hóa thân Tu La, gặp người liền giết. Mọi người thấy vậy, đã sớm sợ đến thét chói tai liên tục, cuống quít chạy trốn ra bên ngoài đại điện. Một bên thị vệ thấy vậy, vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ, đánh nhau cùng với những nữ nhân áo xanh này. Trong khoảnh khắc, cả đại điện, vô cùng rối loạn. Tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh binh khí lạnh lùng va chạm vào nhau, vang lên liên tiếp không ngừng, rất sôi nổi! Hồng y nữ tử vừa mới bị nàng đạp ngã có phản ứng cực nhanh. Sau khi nhanh chóng nhảy dựng lên , liền tiếp tục cầm Chủy Thủ ở trên tay, đâm về hướng tới Huyền Lăng Thương . Tuy nhiên, Huyền Lăng Thương đã kịp phản ứng được, sao còn có thể cho nàng cơ hội. Chỉ thấy Huyền Lăng Thương thân hình chợt lóe, chân dài đá một cái, liền đá bay chủy thủ trên tay hồng y nữ tử. Ngay sau đó, bàn tay nắm thành quyền, hung hăng tấn công, hồng y nữ tử kia liền giống như như diều đứt dây, mạnh mẽ bay ra vài thước về hướng phía sau. Làm cho hồng y nữ tử cuối cùng té trên mặt đất, lập tức phun tung tóe một ngụm máu tươi, liền hai mắt khép lại, cũng không biết là sống hay chết. Nhìn thấy hồng y nữ tử té trên mặt đất, mặt mày đầy máu , Đồng Nhạc Nhạc quả là líu lưỡi vô cùng. Nhớ lại mới rồi , hồng y nữ tử này vẫn còn nhẹ nhàng uyển chuyển, đường cong thân thể tựa rồng lượn, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người. Kinh động như thế. Giờ phút này, lại giống như búp bê không có khí tức, thật sự làm cho người ta thổn thức. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, lập tức, đảo mắt nhìn quanh một lượt, liền dừng ở trên người Huyền Lăng Thương. Hai chân một bước, liền nhanh chóng chạy vội tới. "Hoàng thượng, ngươi không sao chớ! ? Để nô tỳ nhìn một chút!" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, vừa nói, vừa thỉnh thoảng kiểm tra thân thể Huyền Lăng Thương. Trên mặt, đều không che dấu nổi lo lắng và căng thẳng. Nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc quan tâm chính mình, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi lóe ra một phen. Bạc môi hé mở, mở miệng nói. "Trẫm không có việc gì." Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc trái tim vốn đang thít lại thật chặt, rốt cuộc cũng đi xuống. Nghĩ đến mới vừa rồi, nhìn thấy chủy thủ của hồng y nữ tử kia, muốn đâm về hướng Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng, Huyền Lăng Thương sẽ. . . Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc tâm cơ hồ muốn vỡ ra. Nàng không dám tưởng tượng , nếu như Huyền Lăng Thương thật sự bị thương, hoặc là chết đi, nàng nên làm cái gì bây giờ! ? Mặc dù, Huyền Lăng Thương giờ phút này, đã bình yên vô sự đứng ở trước mặt nàng, nhưng Đồng Nhạc Nhạc lòng vẫn còn sợ hãi. Trong mũi cay cay, trước mắt nhanh chóng nảy lên một tầng hơi nước. Sau một khắc, hơi nước kia nhanh chóng hóa thành một chuỗi chuỗi trắng ngần sáng bóng , không ngừng rơi xuống từ khóe mắt nàng . . . Khi Huyền Lăng Thương thấy tiểu thái giám trước mắt trên mặt có những chuỗi nước mắt chảy xuống, trong lòng không khỏi chấn động mãnh liệt.