Chỉ là, cho dù nàng suy đoán như thế nào, cũng không đoán được rốt cuộc Huyền Lăng Thương đang tức giận cái gì, tức giận ai. Không thể làm gì khác hơn là câm như hến, cẩn thận hầu hạ Huyền Lăng Thương thay y phục. Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, Đồng Nhạc Nhạc cảm nhận được một ánh mắt nóng rực, đang chiếu vào trên người của nàng. Ánh mắt nóng rực này rất quen thuộc, nên Đồng Nhạc Nhạc không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. Nhưng mà, nàng chỉ làm ra vẻ không biết, không biết qua lâu, bỗng vang lên giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân kia từ trên đỉnh đầu nàng. Phòng ngủ lớn như thế, bốn phía đều có người, nhưng tất cả mọi người câm như hến, cho nên lúc người nam nhân mở miệng nói chuyện, âm thanh của hắn vô cùng rõ ràng. "Ngươi và hắn, hình như quan hệ không tệ." Nam nhân mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng, chỉ là ở trong giọng nói kia lại mang theo vài phần uy nghiêm và phẫn nộ. Nghe được những lời Huyền Lăng Thương nói, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cái khuôn mặt tuấn mỹ mê hoặc kia. Đối diện gương mặt tuấn tú lạnh như băng của nam nhân kia một lúc, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra, không hiểu vì sao. "A! ? Hoàng thượng nói tới ai! ?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc không giải thích được. Cúi đầu nhìn thấy trước mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, trên mặt còn mang theo nghi hoặc, đôi môi mỏng của Huyền Lăng Thương đầu tiên là khẽ mấp máy một cái, lập tức đôi môi mở miệng lạnh giọng nói. "Bạch Thập Nhị." Nghe thấy tên Bạch Thập Nhị từ trong miệng Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra, lập tức không suy nghĩ nhiều nói sự thực. "Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài và Bạch Thập Nhị chưa tới mức quan hệ tốt, chỉ là hôm đó Bạch Thập Nhị cứu nô tài, với nô tài có ân." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, vẻ mặt nghiêm túc. Phải biết rằng, nàng là một người tri ân báo đáp, người khác đối tốt với nàng, nàng liền đối với hắn tốt. Lại nói, nàng cũng nhìn ra được Bạch Thập Nhị này là người rất ngay thẳng. . . Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, cũng không chú ý tới khi Huyền Lăng Thương nghe được lời cuối cùng của nàng, bộ dáng nguyên bản đang lạnh lùng dần dịu lại. "Thật sự chỉ là như vậy sao! ?" "A! ?" Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đầu tiên là dễ thương nghiêng nghiêng đầu, ngẩng mặt nhìn nam nhân trước người. Chỉ cảm thấy nam nhân trước mắt, lời này nói tùy ý, nhưng trong ánh mắt nhìn nàng hình như mang theo vài phần quan tâm. Là ảo giác của nàng sao, có lẽ vậy! ? Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, nhưng mà cũng nói thật. "Nô tài không dám lừa gạt Hoàng thượng." Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc đã nói, lại thấy bộ dáng nàng ngoan ngoãn, huyết mâu Huyền Lăng Thương khẽ nheo lại, đầu tiên là nhẹ nhàng lóe lên một cái, nguyên bổn mày cau lại từ từ giãn ra. Thấy vẻ mặt Huyền Lăng Thương thay đổi, Đồng Nhạc Nhạc thấy kinh ngạc. Nàng rốt cuộc đã nói gì mà làm Huyền Lăng Thương cao hứng như thế! ? Lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang buồn bực, lại thấy Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không nói thêm gì, chỉ bình thản bước đi vào triều. Nhìn thấy bóng dáng Huyền Lăng Thương từ từ rời khỏi tầm mắt của mình, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay gãi gãi sau gáy, tràn đầy nghi hoặc. "Huyền Lăng Thương này, rốt cuộc là làm sao vậy! ?" . . . Thời gian mỗi một ngày trôi qua, trừ tịch sắp đến. Trừ tịch dần dần đến, ai nấy đều tất bật vội vàng, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên không ngoại lệ. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nàng đón năm mới ở Linh Nhạc Quốc, cho nên đối với năm mới này, Đồng Nhạc Nhạc rất chờ mong. Còn nữa, lễ mừng năm mới, đối với bằng hữu chính mình, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên không thể keo kiệt. Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền hẹn bọn Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, dự định đến bên ngoài Kinh thành mua thật nhiều, nhìn một chút có cái gì cần phải thì mua về, còn muốn mua tặng mỗi người một chút. Sáng sớm sau khi mặc y phục xong, Đồng Nhạc Nhạc vừa ra khỏi tiểu viện của mình, không ngờ lại gặp được Bạch Thập Nhị đi tới. Hôm nay Bạch Thập Nhị mặc trên người một thân trường sam màu xám, lưng đeo Yêu Đái màu đen. Khiến cho cả người nhìn qua hiên ngang oai hùng, sạch sẽ lưu loát. Một mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một cây đai vấn tóc màu xám gắt gao buộc thành một cái đuôi ngựa, bó lên đỉnh đầu, tôn lên toàn bộ khuôn mặt, hình dáng rõ ràng, khôi ngô tuấn tú vô cùng. Nhìn thấy một thân thường phục của Bạch Thập Nhị, đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc có hơi sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi. "Thập Nhị, hôm nay ngươi không cần trực sao! ?" Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, Bạch Thập Nhị chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói. "Hôm nay ta được nghỉ." "Ha ha, vừa khéo a, hôm nay ta cũng được nghỉ, cho nên hẹn bọn Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử đi ra ngoài Kinh thành mua hàng tết, đúng rồi, sắp đến năm mới, ngươi có vật gì muốn mua không! ? Không bằng cùng ra bên ngoài đi dạo một chút! ?" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đề nghị. Bạch Thập Nhị nghe vậy, đầu tiên là nghĩ ngợi một phen, không mở miệng nói chuyện. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, sửng sốt một phen, lập tức, nghĩ đến cái gì đó, mở miệng nói. "A, chẳng lẽ ngươi còn có chuyện khác, như vậy. . ." "Không, ta có thời gian."