Cũng không biết đã trải qua bao lâu, dần dần, Đồng Nhạc Nhạc nhận thấy được điều gì đó, mắt nhung không khỏi nhìn sang bóng dáng mặc hoàng bào ở bên cạnh. Chỉ thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương, giờ phút này đang gắt gao nhìn vào Bạch Thập Nhị ở trong đội ngũ kia. Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó dù có suy nghĩ thế nào cũng không giải đáp được. Đang yên đang lành, làm thế nào mà Huyền Lăng Thương lại luôn nhìn về phía Bạch Thập Nhị ở bên kia ! ? Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nổi lên một nỗi nghi hoặc, lại thấy Huyền Lăng Thương đã thu hồi ánh mắt. Sau đó, vươn cánh tay thon thả ra, nhẹ nhàng ra hiệu một cái. Lập tức một người cung nhân đứng bên cạnh, tay cầm đồng la, khẽ liếc nhìn lại . Cùng với tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên, trong đội ngũ đối diện, từ từ phân ra thành ba nhóm, chỉ thấy một phần ba thị vệ đầu tiên là đứng ở trên luyện võ trường, còn lại hai phần ba, lùi lại một bên chờ đợi. Một lần nữa chiêng đồng vang lên, hàng ngũ hơn một trăm người đã sắp xếp chỉnh tề lập tức bắt đầu đấu với nhau. Huyền Lăng Thương lần này đến đây chủ yếu là chọn lựa thị vệ, chính là phải chọn lựa nhiều vòng. Trận đấu thứ nhất, là quần đấu, thời gian là một nén nhang. Nếu như tại vòng thứ nhất, người nào không bị đánh gục xuống, liền có thể đi vào trận đấu thứ hai. Chỉ thấy cùng với tiếng chiêng vang lên, hàng ngũ thị vệ đang thẳng tắp, ngay lập tức giống như kiến bò trên chảo nóng, đánh cho gió cuốn triều lên, ngươi chết ta sống. Mọi người chính là lấy tất cả sức lực của mình để đánh, phải biết rằng, ở bên trong hoàng cung, tất cả mọi người muốn nổi bật lên. Trong đám thị vệ , cũng là phân chia thành các cấp nhất nhị tam đẳng thị vệ. Mỗi một cấp thị vệ khác nhau thì bổng lộc đều khác nhau. Ai không muốn đạt tới cấp Tam Đẳng Thị Vệ, liền không phải là một thị vệ tốt. Đặc biệt lần này đây, đích thân Huyền Lăng Thương tự mình chọn lựa thị vệ, thế nên đây chính là cơ hội ngàn năm có một, mọi người tự nhiên đều muốn được vẻ vang hơn ở trước mặt đương kim Thánh thượng. Kết quả là, trên võ trường, ai nấy đều bỗng nhiên thi đấu như bão táp , không ít người bị đánh cho gục xuống, đến khi cháy hết một nén nhang , ước chừng có một hơn phân nửa số người là sợ không đánh nổi. Luận võ kết thúc, một đám người rời cuộc sau khi bị đánh tơi tả . Số còn lại thì đứng ở một bên nghỉ ngơi. Xong một trận đấu, trong tất cả hơn ba trăm người, cuối cùng chỉ còn lại có hơn một trăm người. Trong đó, Bạch Thập Nhị cũng lọt vào đám một trăm người kia. Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc mừng thầm. Dù sao ban đầu Bạch Thập Nhị đã cứu chính mình, nàng tự nhiên cũng muốn Bạch Thập Nhị có thể chiến thắng. Giờ phút này, nhìn thấy Bạch Thập Nhị đã ở trong đội ngũ hơn một trăm người thắng kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng mừng thầm. Đặc biệt, tại trận đấu thứ nhất, mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng bị thương, dáng vẻ có hơi chật vật. Tuy nhiên, Bạch Thập Nhị cả người lại bình yên vô sự, một vết thương nhỏ cũng không có. Giờ phút này, hắn liền thẳng tắp đứng ở nơi đó, thần sắc lạnh lùng, coi như trên người hắn mặc trang phục thị vệ như những người khác, lại có vẻ giống hạc trong bầy gà, làm cho người ta liếc mắt liền có thể chú ý tới sự hiện hữu của hắn. Hơn nữa, trên người nam nhân này lại tản ra một loại khí chất kín đáo, điềm tĩnh, tựa như một con sư tử oai hùng đang ngủ say, làm cho người ta không dám xem nhẹ. . . Nhìn thấy hắn như thế, một nam nhân tuấn tú mê người, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dâng lên một cảm xúc kì lạ. Dù sao, dáng vẻ hay khí chất trên mặt của Bạch Thập Nhị thì cũng không giống như người thường... Liền tại trong lòng Đồng Nhạc Nhạc bình phẩm trong thời gian, cũng không hề chú ý tới. Nam nhân ngồi ở trước mặt nàng, ánh mắt sâu thăm thẳm hút hồn của hắn, đang nhìn chăm chú vào nàng. Thấy Đồng Nhạc Nhạc đang chăm chú nhìn người nào đó trong đội thị vệ, nam nhân với hàng mi thanh tú ngời ngời kia không khỏi nhẹ nhàng cau lại một cái. Bạc môi khẽ mím lại, biểu hiện rõ chủ nhân không vui vẻ. . . Tuy nhiên, Đồng Nhạc Nhạc lại không hề phát hiện ra được đến điểm ấy. Giờ phút này, chỉ khi nghe thấy một hồi tiếng gõ chiêng lanh lảnh vang lên, lại lần nữa thu hút sự chú ý của Đồng Nhạc Nhạc. Trận đấu thứ hai bắt đầu, là trận đấu cưỡi ngựa bắn cung. Phải biết rằng, nếu muốn đi theo bên cạnh Huyền Lăng Thương, võ công cưỡi ngựa bắn cung đều phải cao siêu. Những thị vệ này, ngồi ở trên lưng ngựa, sau đó vừa giục ngựa thi chạy, vừa bắn trúng tấm bia cách đó không xa. Trận đấu lần này, không riêng gì tài bắn cung xuất chúng mà những người có thân thủ với tài cưỡi ngựa cao đều có thể tham gia. Cho nên khó khăn phi thường cao! Nhưng mà, Huyền Lăng Thương chính là vua của một nước, tính mạng hắn gắn liền cả thần dân Linh Nhạc Quốc như cùng một nhịp thở, tự nhiên thân thể cần phải có người tốt nhất bảo vệ. Đồng Nhạc Nhạc khẽ suy nghĩ chốc lát, đã thấy, mười tên thị vệ đã lập tức nhảy lên, cùng với một hồi thanh la ngân vang, những thị vệ này vội vàng vung lên roi ngựa, không ngừng giục ngựa chạy nhanh. Từng tiếng vó ngựa vang lên, tiếng binh khí va chạm vào nhau tạo nên từng đợt âm thanh Vèo vèo vèo. Bên cạnh đó, tấm bia cách đó không xa, đã rơi rất nhiều mũi tên. Có mũi tên bắn trượt, có mũi tên mặc dù bắn trúng tấm bia nhưng lại chỉ là bắn vào rìa ngoài, không ai có thể bắn trúng hồng tâm của tấm bia. Có người, mặc dù đã vượt qua vòng thứ nhất, chỉ là đợt thứ hai lại bởi vì ham phi nhanh, liền rớt xuống trên lưng ngựa . Điều này làm cho Đồng Nhạc Nhạc đứng ở một bên nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc liên tục. Nghĩ đến, chỉ vì để được Huyền Lăng Thương ưu ái, mọi người chính là liều mạng phục tùng mệnh lệnh . . . Ngay lập tức, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền kinh hãi, một thị về bị té ngựa nhưng may mắn là không nguy hiểm về tính mạng, biết vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc hơi dễ chịu một chút. Cuối cùng, sau khi những đôi thị vệ lần lượt cưỡi ngựa bắn cung xong, bóng dáng Bạch Thập Nhị cũng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Đồng Nhạc Nhạc . Chỉ thấy nam nhân này nhún chân một cái, liền nhảy lên ngựa, động tác tiêu sái lưu loát. Nam nhân lúc này đã ngồi ở trên lưng ngựa, càng là thể hiện lên tư thế hiên ngang oai hùng. Mặt khác khí chất điềm tĩnh từ lúc sinh ra khiến cho hắn không giống so với những thị vệ khác, không ai có thể sánh bằng. Nhìn thấy ngồi ở trên lưng ngựa, là một nam nhân uy phong, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc sáng ngời. Có lẽ, là nhận thấy được Đồng Nhạc Nhạc chú ý, đôi mắt màu hổ phách không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền nhanh chóng chuẩn xác rơi tại trên người Đồng Nhạc Nhạc. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, liền dùng tay ra hiệu cho hắn rằng “Cố gắng lên!” Nam nhân thấy vậy, gương mặt tuấn tú đầu tiên là có hơi sửng sốt, lập tức bạc môi có hơi cong lên một cái, liền mỉm cười. Nhìn thấy trên mặt nam nhân nở ra nụ cười, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thấp thoáng nụ cười. Sau một khắc, cùng với tiếng báo hiệu vang lên, chỉ thấy đã bọn thị vệ đã chuẩn bị kỹ càng, lập tức vung lên roi ngựa, giục ngựa chạy như bay. Ngay lập tức, tiếng vó ngựa với âm thanh Vèo vèo vèo lại tiếp tục vang lên.