Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, Đồng Nhạc Nhạc lại nổi hứng muốn ngắm hoa mai.
Liền một mạch đi đến vườn mai, chỉ thấy bên trong vườn, hoa mai vừa mới nở.
Màu sắc hoa mai mềm mại, nào là trắng hơn tuyết, nào là hồng phấn xinh đẹp, nào là đỏ như lửa, đan xen lẫn nhau, đẹp không sao tả xiết.
Nàng cảm nhận được từng trận hương hoa thanh nhã, thấm vào tận ruột gan!
Cũng chính lúc cơn gió nhẹ thổi qua, từng cánh hoa bay xuống mặt đất, lúc đầu vừa nhìn thấy, phảng phất như lạc vào cõi tiên, hoa mỹ tựa như trong tranh vẽ.
Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, tâm tình Đồng Nhạc Nhạc vô cùng vui sướng.
Khóe miệng hơi cong lên, mắt nhung cười tít lại.
Đang định mở miệng khen ngợi cảnh đẹp trước mắt, không ngờ, lại có một tiếng hét kinh hãi đột nhiên phát ra từ cách đó không xa, làm cho Đồng Nhạc Nhạc phải chú ý.
Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức, tìm theo hướng có tiếng người, từ từ đi tới.
Chỉ thấy, ở sâu trong vườn mai, có hai tiểu cung nữ mặc trang phục hồng nhạt, đang đứng nói gì đó với nhau dưới một gốc cây mai to.
Trong đó có một tiểu cung nữ, trên mặt tràn đầy lo lắng, như muốn chực khóc.
Tiểu cung nữ còn lại ở bên cạnh đang an ủi nàng.
“Ngươi đừng khóc, chỉ là một chiếc khăn tay nhỏ thôi, hiện tại nó bị thổi tới trên ngọn cây, thật sự chúng ta có muốn cũng không thể với tới được, chuyện này hãy để sau đi, Tống cô cô vẫn còn chờ chúng ta ở tiền đình! Nếu chúng ta đến trễ, chắc chắn sẽ bị Tống cô cô xử phạt!”
“Nhưng mà, khăn tay này, là lúc ta vào cung, mẫu thân tự tay thêu cho ta, mỗi lần ta nhớ mẫu thân, đều cầm lấy nó để tưởng nhớ, bây giờ khăn tay đã bị thổi lên trên cây, ta... ta...”
Nói xong lời cuối cùng, tiểu cung nữ kia chợt khóc òa lên.
Nghe xong lời đối thoại của hai tiểu cung nữ kia, Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn lên ngọn cây mai trên đầu bọn họ.
Chỉ thấy cây mai này, không giống với những cây mai khác, nó sinh trưởng ở nơi tương đối cao, giờ phút này, tại trên đỉnh cây mai, một chiếc khăn tay nhỏ, bị mắc lại trên một cành cây.
Nghĩ đến, khăn tay này, là của tiểu cung nữ này.
Lại nhìn thấy, tiểu cung nữ này khóc như bão táp mưa sa, rất thương tâm.
Thấy vậy, làm cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sinh tâm không đành lòng.
Nhớ lại chính mình từ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, loại cảm giác này, nàng hiểu rất rõ.
Nhìn đến y phục của hai tiểu cung nữ, hiển nhiên là cung nữ vừa mới vào cung, hơn nữa tuổi cũng không lớn, bộ dáng chỉ mới mười bốn mười lăm.
Trẻ tuổi như vậy, nếu như ở hiện đại, có lẽ chỉ mới là học sinh trung học cơ sở!
Đúng là còn rất nhỏ, lại phải vào hoàng cung này làm người hầu, thật là đáng thương.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền đi tới chỗ bọn họ, hé mở làn môi hồng, mở miệng nói.
“Ngươi đừng khóc, khăn tay này, ta có thể lấy xuống giúp ngươi.”
Đồng Nhạc Nhạc vừa mới nói xong, hai tiểu cung nữ dưới gốc cây mai ngây ngẩn cả người.
Hai người cùng nhìn về nơi âm thanh phát ra, trong tầm mắt của họ xuất hiện một thiếu niên, hai tiểu cung nữ vội vàng kinh ngạc.
Chỉ thấy, dọc con đường hoa mai đang nở, những cánh hoa mai theo gió mát thổi mà chầm chậmrơi xuống.
Một khuôn mặt thiếu niên đẹp như ngọc, vững vàng bước đi dưới trời đầy hoa đến chỗ các nàng.
Thiếu niên toàn thân một bộ y phục màu trắng, làm tôn lên làn da nõn nà bên trong.
Mái tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một dây cột tóc màu đen nhẹ nhàng buộc một phần ở phía sau, còn lại toàn bộ buông xõa, làm khuôn mặt vốn nhỏ nhắn bằng bàn tay lại càng tinh xảo.
Mặt như trong tranh vẽ, đôi môi chúm chím đỏ mọng, mỗi một chỗ, cũng đều tinh tế, phối hợp hoàn mỹ, tổ hợp như vậy tạo thành một khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc.
Nhìn thấy... thiếu niên phảng phất như tranh họa đang đi tới, hai tiểu cung nữ vô cùng kinh ngạc.
Đồng Nhạc Nhạc đã đến gần, bọn họ còn chưa khôi phục lại tinh thần.
Nhìn lại hai tiểu cung nữ, chính là ánh mắt họ đầy kinh diễm nhìn nàng, trên mặt đờ đẫn ra, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cười một tiếng.
“Ha ha, các người đều làm sao vậy?”
Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, hai tiểu cung nữ kia vội vàng hồi phục lại tinh thần.
Nghĩ đến vừa rồi lại ngẩn người vì dung mạo tuyệt sắc của thiếu niên này, trên mặt hai tiểu cung nữ nhanh chóng đỏ hồng, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng ảo não.
Chỉ là sau một khắc, sau khi một tiểu cung nữ hồi phục lại tinh thần, lập tức ngẩng đầu, nhìn Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, dè dặt mở miệng hỏi.
“Ngươi là ai?”
Tiểu cung nữ mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, lại mang theo tò mò cùng hiếu kì.
Trong lòng biết rõ các nàng vừa mới tiến cung, không biết đến nàng cũng là chuyện bình thường, đôi môi đỏ mọng của Đồng Nhạc Nhạc nhếch mép một cái, tự giới thiệu bản thân.
“Ta là người hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, các ngươì có thể gọi ta là Nhạc công công, hoặc cũng có thể gọi là Tiểu Nhạc Tử.”
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, hai tiểu cung nữ kia, dường như nghĩ đến điều gì, mở to đôi mắt, lập tức nhìn nhau một phen, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc.
“Thì ra ngươi chính là Tiểu Nhạc Tử.”
Tiểu cung nữ vừa mới khóc như bão táp mưa sa, khi nghe những lời của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi giật mình la lên thành tiếng.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt tiểu cung nữ, Đồng Nhạc Nhạc nhíu nhíu chân mày xinh xắn.
Thấy vậy, tiểu cung nữ kia nhớ đến điều gì đó, lôi kéo tiểu cung nữ còn lại, sau đó hai người lại nhìn nhau một chút.
Tiểu cung nữ kia lập tức rõ ràng hiểu ra, lúc này mới cúi đầu xuống, tràn đầy sợ hãi.
Nhìn thấy hai tiểu cung nữ trước mắt trao đổi ánh mắt với nhau, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên sửng sốt, sau đó lại hiểu được hành động của họ.
Nàng nhịn không được đưa tay sờ sờ cái mũi, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ.
Nghĩ lại bản thân trong hoàng cung này cũng là một nhân vật có thể làm mưa làm gió, đi tới chỗ nào cũng có người nhận ra nàng.
Xem biểu tình trên mặt của hai tiểu cung nữ này, Đồng Nhạc Nhạc liền hiểu, lời đồn trong cung có sự lợi hại đến cỡ nào.
Nhưng mà, đối với những lời đồn nhảm này, Đồng Nhạc Nhạc cũng không để tâm đến chúng.
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc cũng không quan tâm đến thái độ của hai tiểu cung nữ này đối với nàng, nàng nhún mũi chân một cái, liền nhảy lên bắt được nhánh cây mai, sau đó đưa tay, dùng sức lắc lư thân cây.
Thân cây cứng cáp, mặc kệ nàng lay động cỡ nào, cũng chỉ có thể làm rụng một ít cánh hoa, còn chiếc khăn tay trên cành kia, một chút cũng không động đậy.
Thấy vậy, hai tiểu cung nữ kia đều nhăn mặt chạy đến.
“Làm sao bây giờ? Vẫn là không lấy được khăn tay của ta rồi...”
Tiểu cung nữ kia vừa nói xong nước mắt lại muốn chảy ra, Đồng Nhạc Nhạc có chút luống cuống.
Mới vừa rồi, bản thân rất tự tin hưá với người ta, nói phải giúp nàng lấy chiếc khăn tay xuống, bây giờ, chính nàng cũng không làm được.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng buồn bực, tự thấy có hơi mất mặt.
Lập tức, lại ngẩng đầu nhìn đánh giá độ cao cây mai, nàng tính toán với vóc dáng hiện tại của mình, nếu như trèo lên cây, rôì dùng tay với lấy cái khăn, nghĩ đến cũng có khả năng.
Suy tính trong lòng, Đồng Nhạc Nhạc lại quay đầu, nói với tiểu cung nữ khóc mưa kia.
“Ngươi đừng khóc, ta sẽ trèo lên cây, lấy cái khăn xuống cho ngươi.”
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, tiểu cung nữ vô cùng kinh ngạc, lập tức mở miệng nói.
“Nhưng mà, chuyện này lại rất nguy hiểm...”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
11 chương
164 chương
516 chương