Đối đầu mắt nhung tràn đầy nghi hoặc của Đồng Nhạc Nhạc , gương mặt Đường Yên Nhi cũng hiện vẻ xấu hổ. Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt cúi xuống, hai tay trắng như tuyết kia càng là bởi vì căng thẳng mà không ngừng xoắn lấy vạt áo của chính mình. Mặc dù, Đường Yên Nhi không nói gì, chỉ là, hành động của nàng cũng đã nói rõ tất cả. Thấy Đường Yên Nhi đỏ mặt tràn đầy dáng vẻ ngượng ngập, chân mày Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhướn lên một cái, sau đó mở miệng, cười nói vẻ tràn đầy trêu chọc. "A, ta đã biết, Yên Nhi khẳng định là ước nguyện, muốn tìm được một lang quân như ý !" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, nói ra suy đoán trong lòng. Không ngờ, Đường Yên Nhi nghe vậy, lập tức giống như chú mèo con bị dẫm lên cái đuôi, lập tức ngẩng đầu, lại hung hăng dậm chân, tràn đầy dáng vẻ vì xấu hổ mà thành giận. "Tiểu Nhạc Tử không cho ngươi nói bậy, ta, ta, ta mới không có đây!" "Ha hả, thật sự không có sao! ?" Thấy Đường Yên Nhi dáng vẻ thẹn thùng, quả thực là giấu đầu lòi đuôi! Thấy vậy, không chỉ Đồng Nhạc Nhạc cười, mà ngay cả Huyền Lăng Phong vốn một mực không hợp với Đường Yên Nhi cũng cười . Hơn nữa, Huyền Lăng Phong không chỉ cười ngặt nghẽo, mà còn không quên chế nhạo một phen. "Ô, không nghĩ tới mặt ngươi thật đúng là dày, cũng không biết sau này ai dám lấy ngươi, hắn khẳng định là ba đời bất hạnh!" "Ngươi! Hỗn đản!" Nghe được những lời Huyền Lăng Phong đã nói, Đường Yên Nhi lập tức nổi giận dậm chân, sau đó liền giơ lên đôi bàn tay trắng như phấn, nhằm hướng Huyền Lăng Phong truy đánh. Ngay lập tức, bên trong điện Đường Tâm vang lên tiếng cười đùa ầm ĩ. Cuối cùng, Đường Yên Nhi là đuổi phát mệt, mới ngừng lại được. Đồng Nhạc Nhạc chính là nhìn thấy trong số những thọ lễ của Đường Yên Nhi, có một bình rượu hoa quế, thì thèm đến chảy nước miếng. Lần trước trong lúc vô tình đã uống qua một ly rượu hoa quế, đến nay ký ức của nàng hãy còn mới mẻ đây! Thấy dáng vẻ thèm ăn của Đồng Nhạc Nhạc , Đường Yên Nhi cũng không phải hẹp hòi, lập tức sai A Nôlấy ra ba cái ly rượu, sau đó ba người bọn họ liền ngồi trong vườn hoa mà cùng uống rượu. Huyền Lăng Phong đã mười tám tuổi , đã sớm uống qua không ít rượu. Đường Yên Nhi bình thường, cũng đã từng uống mấy chén. Vì vậy, ba người Đồng Nhạc Nhạc liền cùng nhau oẳn tù tì, thắng thua uống rượu. Ngay lập tức, bên trong vườn hoa, tiếng cười vui rộn rã. Đồng Nhạc Nhạc là người mê rượu, chỉ cảm thấy loại hoa quế tửu này cực kỳ dễ uống. Cho nên, liền một chén tiếp theo một chén, uống đến đầu óc choáng váng hôn lúc sau này, Đồng Nhạc Nhạc trực tiếp phục ở trên mặt bàn mà ngủ khì khì . Đường Yên Nhi giờ phút này, cũng là uống đến hai gò má ửng đỏ, A Nô ở một bên thấy vậy, lập tức làm hết phận sự đỡ Đường Yên Nhi quay về đi nghỉ ngơi. Trong khoảnh khắc, bên trong đình nghỉ mát, chỉ còn lại có Đồng Nhạc Nhạc uống rượu, với lại Huyền Lăng Phong ở bên trong . Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm say đến ngủ khì khì. Cho nên không biết, giờ phút này liền có một đạo ánh mắt men say mông lung lại vô cùng nóng bỏng , đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm. . . Vào đông thời tiết rét lạnh, chỉ là bên trong đình ngắm cảnh, lại đang đặt mấy cái hỏa lò. Khiến cho bên trong đình ngắm cảnh phảng phất ấm áp như ngày xuân bình thường. Ánh mắt Huyền Lăng Phong giờ phút này , đang gắt gao nhìn vào người nhỏ bé trước mặt, tất cả bốn phía ở trong mắt hắn, đều phảng phất giống như Hư Vô. Cúi đầu nhìn người nhỏ bé đang phục ở trên bàn, ngủ khì khì. Huyền Lăng Phong nhìn như si như mê. Chỉ thấy người trước mắt, gương mặt xinh xắn, mặt như tranh vẽ, mũi ngọc thanh tú môi đỏ mọng, mỗi một chỗ, đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Lại nhìn da thịt trắng hơn Bạch Tuyết kia, trắng trẻo hồng hào, làm cho người ta không nhịn đượcmà muốn đưa tay kiểm tra. Trong lòng Huyền Lăng Phong nghĩ vậy, bàn tay hắn dường như càng là tự có ý thức, từ từ vươn tới trên mặt người nhỏ bé ở trước mắt mà tìm kiếm. Khi mà đầu ngón tay hắn rơi trên khuôn mặt xinh xắn mềm mại kia của người nhỏ bé, trái tim không khỏi nhảy lên một cái. Chỉ cảm thấy, làn da thịt đầu ngón tay, ấm áp như vậy, mềm nhẵn, phảng phất loại lụa thượng đẳng nhất,làm cho người ta lưu luyến quên thu về. Lại phảng phất mang theo những dòng điện, không ngừng truyền lại từ đầu ngón tay hắn đến tứ chi bách huyệt của hắn, rồi hợp với tâm hắn, khiến đều tê dại . . . Tim đập nhanh không thôi, tim đập dồn dập, dần dần, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, dưới đáy lòng hình như có một đám lửa, đang không ngừng rục rịch bùng lên ... . . Đặc biệt, khi mà ánh mắt của hắn, nhìn vào cái miệng đỏ hồng mịn màng , thì đồng mâu không khỏi tối sầm lại. . . Không biết, đôi mội xinh xắn này, nếu được nếm thử tư vị, rốt cuộc là như thế nào! ? Nhớ lại lần trước, khi mà hắn làm bộ chết đuối, người nhỏ nhắn này đã dùng miệng mình để hô hấp nhân tạo cho chính mình, xúc cảm mềm mại kia, hiện tại nhớ lại thì ký ức đó như thể hãy còn mới mẻ. . . Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong cũng không nhịn được nữa. Từ từ để cho thân thể của mình, nghiêng tới gần người nhỏ bé. Cùng với hắn tới gần từng chút từng chút, một mùi hương hoa quế nhạt nhòa, hỗn hợp với nùi hương hoa lài thoang thoảng từ người nhỏ nhắn này, càng là xông vào mũi, khiến Huyền Lăng Phong vô cùng động tâm . . . Đặc biệt, khi đôi môi hắn rốt cuộc chụp lên một đôi môi mềm mại kia, mềm mại xúc cảm đó khiến trong lòng Huyền Lăng Phong chợt nhói lên một cái. Cảm giác đó, phảng phất một tảng đá thật lớn, hung hăng quăng vào tim hắn vốn như mặt hồ yên tĩnh ... . . Cũng khiến Huyền Lăng Phong quên tất cả, quên tất cả, chỉ nghĩ thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, vĩnh viễn không nên tách ra. Cũng không biết, chính lúc hắn đang đắm chìm mê muội trên đôi môi mềm mại này, thì một đạo bóng dáng cao to, không biết từ khi nào, đã xuất hiện cách đó không xa ở phía sau hắn . . .