Một bên múa trống khua chiêng vang trời, chỉ thấy mấy tên thị vệ Vô Danh kia, nhất tề phát ra công kích về hướng tới Huyền Lăng Phong. Đối mặt với tình huống địch nhiều ta ít, chỉ thấy trên mặt Huyền Lăng Phong lại tỏ ra không sợ hãi chút nào. Dáng người cao, gầy, không ngừng né tránh công kích của thị vệ Vô Danh, giống như một con cá chạch xảo quyệt, thành thạo. Thấy Huyền Lăng Phong trong trận chiến ứng phó có thừa, thân thủ phi phàm, đứng ở phía sau Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được nhướn nhướn mày. Đối với tình huống hiện tại của huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc chỉ dùng một câu nói chính xác để hình dung ‘Không gặp ba ngày, nhìn với cặp mắt khác xưa’’. Chỉ thấy thiếu niên trang phục màu lam ở trên sân, vóc người cao gầy, một bộ cẩm bào màu lam bó sát người, càng làm nổi bật khí thế hiên ngang oai hùng. Còn trên gương mặt tuấn tú, lúc ban đầu là màu da trắng nõn hiếm thấy, nay biến thành màu nâu sẫm khỏe mạnh. Thiếu đi vài phần mùi vị quần áo lụa là, có thêm vài phần khí khái nam nhân. Đặc biệt hiện tại, lúc Huyền Lăng Phong chăm chú nhíu mi ứng chiến, dáng vẻ lại rất mê người như thế. Không nghĩ tới, mới ngắn ngủi mấy ngày, Huyền Lăng Phong lại thay đổi lớn như vậy, trước đây, nàng tại sao chưa từng nhận thấy được đây!? Đối với Đồng Nhạc Nhạc thán phục, Đường Yên Nhi vốn dĩ định xem kịch vui, khi nhìn Huyền Lăng Phong đang ứng chiến với thị vệ Vô Danh, lúc đầu trên mặt là hài hước, dần dần thành kinh ngạc. Hé mở làn môi hồng, không khỏi thì thào tự nói: "Không nghĩ tới cái tiểu tử thúi này, thân thủ thật là tốt mà. . ." Đường Yên Nhi nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Đồng Nhạc Nhạc nghe được. Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười một tiếng. Lập tức, ánh mắt quét một vòng, không khỏi dừng lại trên người Huyền Lăng Thương. Nàng từ góc độ này, vừa lúc có khả năng thấy gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương. Mặc dù, Huyền Lăng Thương thần sắc trước sau lạnh lùng, nhưng mà, ánh mắt nhìn Huyền Lăng Phong tràn đầy tán thưởng, nhìn liền biết Huyền Lăng Thương có tâm tình không tệ. Nghĩ đến, hiện tại Huyền Lăng Phong thay đổi, Huyền Lăng Thương vui vẻ vô cùng. Thấy vậy, nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc càng thân thiết. . . . Thời gian từng giây từng phút trôi qua, qua ước chừng một canh giờ, Huyền Lăng Phong vẫn bị thất bại . Huyền Lăng Phong bị đánh nằm trên mặt đất, cả người bám đầy đất. Trên mặt cũng dính bụi đất, dáng vẻ chật vật không thôi. Đám Vô Danh thị vệ đã yên lặng lui xuống. Thấy mình bại trận Huyền Lăng Phong ão não vô cùng. Lại thấy Huyền Lăng Thương chậm rãi đứng lên từ chỗ ngồi , sau đó đi tới đứng trước mặt Huyền Lăng Phong. Khi Huyền Lăng Phong đang ão não, nhìn thấy hai chân xuất hiện trước tầm mắt mình, trên mặt sửng sốt, lập tức, ngẩng đầu nhìn lên. Khi đối diện với gương mặt tuấn tú lạnh như băng của Huyền Lăng Thương, trên gương mặt tuấn tú, không khỏi xuất hiện vài phần áy náy và tự trách. Hé mở môi mỏng, ảo não nói: "Hoàng huynh, thật xin lỗi, đệ lại để huynh thất vọng rồi." Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời liền cúi mặt xuống, dáng vẻ kia, như hận không thể vùi mặt mình vào trong đất. Tuy nhiên, Huyền Lăng Phong tự trách, lại thấy Huyền Lăng Thương vươn một cánh tay thon thả về hướng hắn . Thấy vậy, Huyền Lăng Phong trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mặt mày kinh ngạc nhìn về phía Huyền Lăng Thương. Lại thấy gương mặt lạnh nhạt của Huyền Lăng Thương, đột nhiên hé miệng cười một tiếng với hắn. "Đứng lên đi!" Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu mặc dù nhạt nhòa, chỉ là, lại nhìn ra tâm tình của hắn rất tốt. Nghe vậy, trên mặt Huyền Lăng Phong ngây ra, yên lặng đưa ra tay mình, giao cho Huyền Lăng Thương. Chỉ thấy Huyền Lăng Thương trên tay dùng sức, liền đem Huyền Lăng Phong từ trên mặt đất đứng lên. Huyền Lăng Phong đứng lên, thấy trên mặt Huyền Lăng Thương hiện ra nụ cười, trong lòng kinh ngạc. Vốn Huyền Lăng Phong cũng không phải loại người biết dấu diếm, lập tức mở miệng hỏi. "Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh không tức giận sao!?" Nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương lập tức hỏi ngược lại. "Hoàng huynh tại sao phải tức giận!?" "Ách, bởi vì đệ lại thua. . ." Nói lên điều đó, trên mặt Huyền Lăng Phong xấu hổ một hồi. Vốn tưởng rằng, bản thân đã cố gắng học võ công rất nhiều, không nghĩ tới lần kiểm nghiệm này của hoàng huynh, hắn lại khiến hoàng huynh thất vọng rồi. Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không khỏi từ từ cúi thấp mặt xuống. Tuy nhiên, còn không chờ Huyền Lăng Phong suy nghĩ nhiều mặt khác, bên tai liền truyền đến âm thanh trầm thấp khàn khàn của Huyền Lăng Thương. "Sự thật lần này đây, trẫm rất vui mừng, mặc dù, ngươi bị bại trận, chỉ là, ngươi lại có thể kiên trì hơn một canh giờ, biểu hiện này của ngươi,đã vượt xa ngoài dự toán của trẫm." "Cái gì!?"