Edit : Dung Cảnh Nhìn thấy Đường Yên Nhi còn chưa ăn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức thúc giục. Nghe vậy, nàng ta cũng không có ý kiến gì, cuối cùng ba người Đồng Nhạc Nhạc cùng Đường Yên Nhi và a Nô cùng ra cung. Ngoài cung, xe ngựa đã được chuẩn bị. Đồng Nhạc Nhạc dẫn đầu, nhảy lên xe ngựa, sau đó đưa tay đỡ Đường Yên Nhi lên xe, cuối cùng là a Nô. Nhưng lúc bọn họ chuẩn bị lên đường, đột nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng kêu nóng nảy : “Ai cha, chờ Bổn vương …” Khi nhìn ra lại thấy một bóng dáng áo xanh, vội vã chạy về phía bọn họ. “Phù phù, may mà Bổn vương nhanh nhẹn, nếu không các ngươi đi mất!” Huyền Lăng Phong vừa nói, vừa nhảy lên xe ngựa. Từ khi hắn nhảy vào, xe ngựa rộng lớn lập tức chật hẹp. Nhìn Huyền Lăng Phong đột nhiên nhảy vào xe, mọi người trong xe đều kinh ngạc. “Thập Tam gia, tại sao ngài lại ở đây?” Đột nhiên xuất hiện còn nhảy lên xe như vậy, Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt sau đó nhìn trời. Không lẽ hôm nay mặt trời mọc ở đàng Tây? Phải biết rằng, xưa nay Huyền Lăng Phong luôn dựa vào thân phận của mình, mỗi lần đều buổi trưa mới vào cung, hôm nay mới sáng sớm, hắn đã tới Hoàng cung, thật kỳ lạ. Lúc Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc hết sức, mà Đường Yên Nhi nhìn thấy Huyền Lăng Phong xuất hiện, đôi mày chau lại một chỗ. “Tại sao ngươi lại ở đây? Ai cho phép ngươi lên xe?” Đường Yên Nhi mở miệng, nói chuyện không quanh co chút nào. Hôm qua đứng trước mặt Huyền Lăng Thương, nàng mới không thể không biểu lộ sắc mặt tốt với Huyền Lăng Phong, nhưng mà hiện tại, chỉ có mấy người bọn họ, nàng cũng không che giấu sự không thích của mình với Huyền Lăng Phong. Đặc biệt lúc này, hắn không mời mà tới, nàng nhìn thấy thật tức giận. Đối mặt với sự tức giận của Đường Yên Nhi, Huyền Lăng Phong cũng bướng bỉnh không chịu khuất phịc, nháy nháy mắt, cong môi cười khỉnh một tiếng. “Sao? Đây là Linh Nhạc quốc, không phải Triệu Hi quốc của ngươi, cho nên Bổn vương thích đi đâu thì đi, không liên quan đến ngươi!” Huyền Lăng Phong mở miệng phản kích, Đường Yên Nhi nghe xong liền buồn bực, trên mặt càng biểu hiện sự tức giận. Định mở miệng nói gì đó. Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh thấy vậy lập tức mở miệng. “Được rồi Yên Nhi, hai người đừng cãi nhau nữa. Cả hai cứ cãi nhau như vậy đến tối chúng ta cũng không ra khỏi cung được!” Đường Yên Nhi hầm hừ một tiếng. Huyền Lăng Phong nghe vậy cười thật đắc ý, lập tức quay đầu cười một nụ cười sáng lạn với Đồng Nhạc Nhạc. “Ha ha, đánh xe đi!” Hắn hô to một tiếng, phu xe bên ngoài lập tức vung roi, giục ngựa ra khỏi cung. Dù Sao Đường Yên Nhi vẫn là đứa trẻ, tức giận không được bao lâu. Từ lúc xe ngựa chuyển bánh, khuôn mặt đầy hứng thú liền quay về hướng tới Đồng Nhạc Nhạc. “Tiểu Nhạc tử, kinh thành có trò chơi gì thú vị? Chúng ta chơi một lần đi? Còn nữa, nhất định ngươi biết ở kinh thành nơi nào có đồ ăn ngon, chúng ta phải đi nếm thử mới được!” Đường Yên Nhi mở miệng, giống như con chim mới sổ chuồng, líu ra líu ríu nói không ngừng. Trên mặt đều hưng phấn và kích động. Nhìn dáng vẻ đó của nàng ta, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc mỉm cười, mở miệng nói: “Haha, Yên Nhi, kinh thành rất lớn, cái gì cũng có, nhất định sẽ để cho ngươi chơi đùa thoải mái, ăn uống thỏa mãn!” Nghe vậy, Đương Yên Nhi tươi cười gật đầu, đầy chờ mong. Nhưng mà Huyền Lăng Phong ở bên cạnh nghe xưng hô của Đồng Nhạc Nhạc với Đường Yên Nhi, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Như thế nào mà mới một ngày, quan hệ hai người họ lại tốt đến nỗi gọi thẳng tên. Hơn nữa, gọi như vậy có thể kéo gần mối quan hệ giữa bọn họ, làm sao giống hắn? Nghĩ tới đây, gương mặt hắn cau lại, mặt mày không vui. Chỉ là hắn không vui đến nhanh cũng đi rất nhanh, sau một khắc, giống như nghĩ tới điều gì, lập tức quay đầu về phía Đồng Nhạc Nhạc mở miệng: “Tiểu Nhạc Tử!” “Có nô tài!” Đồng Nhạc Nhạc lập tức trả lời Nghe cách gọi của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong liền mở miệng.