Mấy ngày nay, Đồng Nhạc Nhạc không còn có gặp qua Huyền Lăng Phong. Đối với sự khác thường của Huyền Lăng Phong, mọi người đều không lý giải được. Có thể, đáp án chỉ có mình Huyền Lăng Phong, nhưng mà hắn không nói, nên cũng không ai biết được. Cùng với thời gian một ngày rồi qua một ngày, khí trời, cũng trở nên lạnh dần. Hiện tại, mỗi ngày đều là ngày ngắn đêm dài, phảng phất, bầu trời liền trở nên tối đen. Khí trời rất lạnh, làm cho người ta không muốn dậy sớm hơn chút nào. Dù sao ổ chăn thật sự rất thoải mái, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày đều nằm trong ổ chăn rất lâu, mới lưu luyến rời khỏi. Nghe nói, sắp tới tiểu công chúa Triệu Hi Quốc sẽ đến Linh Nhạc Quốc. Về chuyện này, Đồng Nhạc Nhạc đã sớm được nghe qua, chỉ là, tiểu công chúa Triệu Hi Quốc này, rốt cuộc lúc nào thì đến, nàng cũng không được biết. Nghe nói, tiểu công chúa Triệu Hi Quốc này là tiểu nữ nhi của Hoàng đế Triệu Hi Quốc, hơn nữa, cũng là tiểu công chúa duy nhất, cho nên đối với nàng liền đặc biệt thương yêu. Nghe nói, mẫu phi của Huyền Lăng Phong là biểu tỷ của mẫu thân tiểu công chúa Triệu Hi Quốc, trước kia bọn họ chỉ còn là trẻ con được ôm trong ngực, đã từng cười nói với nhau, nếu như sau này bọn họ có con, nếu như có một nam một nữ, sẽ kết thành quan hệ thông gia, cũng không biết là thực sự hay là giỡn. Chỉ là, tiểu công chúa Triệu Hi Quốc này, đã mười năm không có tới Linh Nhạc Quốc, cũng không biết lần này đây, nàng đột nhiên đến đây, là vì chuyện thông gia, hay là vì nguyên nhân nào đó, cũng không được biết. Nhưng mà, kỳ thật tiểu công chúa Triệu Hi Quốc có tới hay không, đối với công việc hằng ngày của Đồng Nhạc Nhạc cũng không ảnh hưởng một chút nào. Giờ phút này, nàng chỉ là đang buồn phiền vì phản ứng gần đây của Huyền Lăng Phong thôi. Vào giữa trưa, Huyền Lăng Thương cùng các triều thần tại Ngự Thư Phòng bàn bạc chuyện quốc sự, Đồng Nhạc Nhạc lại ở bên ngoài Ngự Thư Phòng nghe lén. Chỉ là ánh mặt trời ngày hôm nay quá mức ấm áp, chiếu vào trên người mang theo chút ấm áp, trái lại làm cho người ta có hơi buồn ngủ. Kết quả là, sau khi Đồng Nhạc Nhạc ngồi ở bên trong đình nghỉ mát, liền bắt đầu chợp mắt. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy ở phía sau có một hồi tiếng bước chân, đang nhanh chóng chạy tới chỗ nàng . Nghe tiếng bước chân kia, hiển nhiên người đến là chạy về phía nàng . Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ ngẩng đầu, thoáng mở ra mắt nhung đang lim dim, đang định nhìn người mới đến, Không ngờ được, bả vai của chính mình, lại bị người ta hung hăng vỗ một nhịp. Ngay sau đó, một hồi tiếng cười hoan hỉ như tiếng chuông bạc, liền vang lên ở ngay bên tai nàng. “A, Tiểu Nhạc Tử, quả thực là ngươi!?” “Ặc!?” Nghe được một hồi âm thanh xa lạ lại quen thuộc, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, chờ cho đến khi nhìn rõ ràng bộ dáng của người vừa mới đến, con ngươi lập tức trợn lên một cái. Chỉ thấy người đến là một thiếu nữ thanh xuân khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Thiếu nữ cực kì xinh xắn! Một chiếc váy tơ lụa mỏng vàng nhạt mặc trên người, bên ngoài khoác áo choàng hồ ly trắng như tuyết, làm cho thiếu nữ sang trọng vô cùng. Một mái tóc đen nhánh dài đến tận hông, búi một búi tóc tinh xảo, trên búi tóc, được cài vài cây trâm trân châu tinh xảo, trên trán, đeo một cái vòng có khảm một viên Hồng bảo thạch, làm cho thiếu nữ trở nên linh khí vô cùng. Nhưng mà điều làm cho người khác chú ý, có lẽ chính là khuôn mặt tinh xảo của thiếu nữ kia, gương mặt xinh đẹp, giống như búp bê gốm sứ, da trắng như tuyết, làm cho người ta nhìn, nhịn không được muốn đưa tay véo một cái, xem có thể sẽ véo đến mức chảy ra nước hay không. Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt trong veo như nước, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật mình một cái, ngay lập tức, hé mở làn môi hồng, giật mình la lên một tiếng. “A, là ngươi! Tại sao ngươi lại ở chỗ này!?” Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, lời này là cơ hồ không nghĩ ngợi, liền thốt ra khỏi miệng. Tuy nhiên, nàng vừa nói lời này xong, một câu mang theo bất mãn cùng tức giận, vang lên ngay phía sau lưng của nàng -- “Nô tài lớn mật, đây chính là Cửu công chúa Triệu Hi Quốc, há có thể để nguoi đối đãi vô lễ như thế!?” Nghe được lời gầm lên bất thình lình, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc liền sửng sốt, lập tức, quay lại phía sau nhìn Đường Yên Nhi . Chỉ thấy phía sau Đường Yên Nhi, có một thiếu nữ mặt mày thanh tú mặc trang phục trong cung đang đứng. Chỉ là giá trang phục trong cung trên người thiếu nữ , lại không phải cung trang Linh Nhạc Quốc mà cung nữ ở đây nên mặc . Giờ phút này, thiếu nữ mặc trang phục trong cung kia, mặt mày đang nén giận nhìn nàng. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt. Nhưng mà, còn chưa đợi Đồng Nhạc Nhạc phản ứng lại xem chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy vẻ mặt Đường Yên Nhi vốn là đang vui vẻ, sau khi nghe được lời thiếu nữ mặc trang phục trong cung nói như thế, mày liễu đẹp đẽ lập tức cau lại một cái, lập tức trên mặt có vài phần tức giận. “A Nô, không cho ngươi nói chuyện với Tiểu Nhạc Tử như vậy! Ngươi cũng đã biết, ban đầu bổn cung gặp nạn, là Tiểu Nhạc Tử đã cứu bổn cung, nói cho cùng, Tiểu Nhạc Tử chính là ân nhân của bổn cung đấy!”