Edit : Thuc Quynh Thấy vậy, Huyền Lăng Phong tràn đầy sợ hãi, mở miệng lập tức giật mình, la lên thành tiếng. "Tiểu Nhạc Tử, ngươi, ngươi muốn làm gì! ?" Nghe được lời này của hắn, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tràn đầy ngượng ngùng giơ tay lên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, nhìn đối diện ánh mắt của hắn tỏ vẻ tràn đầy ngượng ngùng và không che dấu nổi mị hoặc. Hé mở làn môi hồng, âm thanh ôn nhu ngượng ngùng. "Thập Tam Gia, không phải người muốn sao! ? Người muốn nô tài, không phải sao! ?" Vừa nói dứt lời, chỉ thấy tiểu thái giám liền từ từ hướng tới trên người hắn bò đi. Vừa nói dứt lời, chỉ thấy tiểu thái giám liền từ từ bò tới trên người hắn . Thấy vậy, Huyền Lăng Phong cảm thấy mình tim đập dồn dập, tiếng nói khàn khàn, khô khốc. Toàn thân hắn giờ khắc này máu huyết sôi trào, thậm chí còn có thể nghe được tiếng sôi sùng sục. Đáng lý ra hắn nên hung hãn mà đẩy tên thái giám này ra mới đúng. Chỉ là, vì sao khi hai tay của hắn chạm vào làn da mềm mại, mát lạnh kia lại nhịn không được mà đưa tay kéo lấy bả vai của tiểu thái giám, mạnh mẽ đè xuống. Hắn, thật sự nghĩ hắn muốn tên nô tài này… . . . "Ơ . . ." Huyền Lăng Phong bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn quanh quất trong phòng mình, chỉ thấy là một sự yên lặng, cơn mộng kia hắn vẫn còn chưa dứt ra được, cả người cứ ngây ngẩn. Trong khoảnh khắc này, hắn vẫn chưa nhận ra được một màn vừa rồi kia, rốt cuộc là nằm mơ, hay có lẽ đó là sự thật. Nếu như thật sự, như vậy hiện tại, người đó đã đi nơi nào ! ? Nếu như nằm mơ, tại sao mới vừa rồi, cảm giác khi hắn chạm vào người ta lại chân thực, rõ ràng đến vậy. Da thịt non mềm, nhẵn mịn phảng phất như trứng gà vừa mới bóc vỏ, làm cho người ta lưu luyến quên cả phản ứng… Vừa nghĩ tới mới vừa rồi giấc mộng kia tràn ngập cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, Huyền Lăng Phong tim đập, thật lâu đều không thể bình phục xuống. Một tay hắn từ từ vuốt trái tim đang nhảy bang bang kịch liệt trong lồng ngực, gương mặt thanh tú của Huyền Lăng Phong cau lại, tràn đầy kinh ngạc và buồn bực ảo não. "Bổn vương rốt cuộc là làm sao chứ! ? Đang yên lành, tại sao nằm mộng như vậy! ?" Hơn nữa, điểm chết người chính là, biết được cái này chỉ là mộng, tại sao trong lòng của hắn lại nảy sinh sự mất mát không cam lòng. Chẳng lẽ là, hắn là bị bệnh sao! ? . . . Hôm sau, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Huyền Lăng Phong mặt mày lại đờ đẫn. Bởi vì từ tối hôm qua, hắn lại nằm mơ y hệt giấc mơ lần trước, lần này giấc mộng lặp lại, hắn nghĩ… giấc mộng kia thật là kiều diễm. Hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc là làm sao nữa. Nếu như nói là mộng xuân, cái này rất bình thường, dù sao, hắn đã không phải là tiểu hài tử . Ở vào tuổi của hắn bao nhiêu nam nhân đã lấy vợ sinh con, chỉ là, tại sao mộng xuân của hắn lại không phải xảy ra trên người đại mỹ nhân mà lại phát sinh đối với một tên tiểu thái giám?? Chết tiệt, hắn rốt cuộc là làm sao vậy! ? Huyền Lăng Phong trong lòng vô cùng ảo não, sau một khắc, nghe phía sau truyền đến một hồi tiếng kêu giật mình . "Thập Tam vương Gia, cẩn thận!" Huyền Lăng Phong đầu tiên là giật nảy lên một cái, còn không chờ phản ứng đây là xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mu bàn tay bị một vật bén nhọn đâm vào truyền đến cảm giác đau nhói. Ngay lập tức, Huyền Lăng Phong buông lỏng tay, vốn dĩ trên tay hắn đang nắm chặt trường kiếm, giờ này "xoẹt lang" một tiếng, kiếm trên tay hắn rơi xuống đất. Nhìn thấy trường kiếm rơi trên mặt đất, Huyền Lăng Phong lại nhìn mình mu bàn tay của mình máu chảy đầm đìa, lập tức đưa tay bưng kín vết thương. Cơn đau buốt truyền đến bất ngờ khiến Huyền Lăng Phong một hồi khó có thể chịu được. Hắn rên lên. “Au ….. đau” Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Hách Đức vốn đang đứng ở một bên thấy vậy, lập tức vội vã chạy tới. "Thập Tam vương Gia, ngài không sao chớ! ?" Hách Đức vừa lo lắng hỏi, vừa hướng tới phía sau hét lớn một tiếng. "Người đâu, mau truyền ngự y!" Nghe được Hách Đức lớn tiếng ra lệnh, thái giám ở đằng sau lập tức vội vội vàng vàng chạy đi mời ngự y. Dù sao, Thập Tam vương Gia của bọn họ chính là thân phận quyền quý, nếu có cái gì xảy ra, kẻ không may lãnh hậu quả chính là bọn hắn a! Ngay lập tức, Lý ngự y liền tới . Huyền Lăng Phong giờ phút này, đã trở lại phòng ngủ của mình, lúc này Lý ngự y đang tự mình xử lý vết thương cho hắn. Lý ngự y trái phải kiểm tra một hồi vết thương ở trên mu bàn tay Huyền Lăng Phong cuối cùng mới mở miệng nói. "Thập Tam vương Gia xin yên tâm, nhát đâm này không hề gây tổn thương đến đầu khớp xương, chỉ cần băng bó và nghỉ ngơi một thời gian sẽ lành, nhưng mà trong lúc này Vương gia ngàn vạn lần không được để nước chạm vào vết thương, bằng không sẽ gây ra nhiễm trùng” Nghe được Lý ngự y nói, Huyền Lăng Phong chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, Lý ngự y kê xong đơn thuốc, đang tính rời khỏi, thấy vậy Huyền Lăng Phong như là nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng hỏi. "Ai, Lý ngự y...!" "Xin hỏi Thập Tam vương Gia còn cần nô tài làm gì nữa không! ?" Huyền Lăng Phong thấy vậy, trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy lời ra khỏi miệng thật khó mà nói được. Lý ngự y thấy vậy, mặt mày nghi hoặc, cũng không dám mở miệng hỏi. Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Phong đôi môi nhúc nhích vài cái, mới mở miệng nói. "Lý ngự y, chẳng lẽ ngươi không có kiểm tra coi Bổn vương còn có bệnh khác hay không ?" "A! ? Bệnh khác sao! ?" Nghe được Huyền Lăng Phong nói, Lý ngự y trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại chăm chú nhìn Huyền Lăng Phong trong lòng âm thầm đánh giá, kiểm tra một phen. Lý ngự y liền bắt mạch cho Huyền Lăng Phong, rõ ràng cũng không có phát hiện điều gì khác thường. Vì vậy, không khỏi nhíu mi hỏi. "Thập Tam vương Gia, thần sau khi bắt mạch cho ngài không thấy ngài có mắc bệnh! Có lẽ là y thuật của thần không giỏi, nếu ngài có nơi nào không khỏe, xin nói cho thần biết để thần có thể xem qua!? " Nghe được lời Lý ngự y, Huyền Lăng Phong đầu tiên là suy nghĩ một chút, hắn hồi tưởng lại rồi mới từ từ cặn kẽ nói. "Bổn vương cảm giác được gần đây thân thể hình như có hơi là lạ, đột nhiên tim đập dồn dập, phảng phất máu huyết trên người có cảm giác sôi trào, hơn nữa, tối hôm qua, Bổn vương vẫn còn, vẫn còn…” "Vương gia, ngài vẫn còn cái gì! ?" Huyền Lăng Phong nói quanh co rất lâu thì không nói tiếp nữa, khiến Lý ngự y không khỏi mở miệng hỏi. Lý Kiến ngự y tràn đầy ánh mắt nghi ngờ nhìn Huyền Lăng Phong, thấy hắn cắn chặt răng một phen, cuối cùng mới mở miệng nói. "Tối hôm qua Bổn vương nằm mộng xuân, người có cảm thấy là Bổn vương mắc bệnh hay không! ?"