Edit : Thuc Quynh Đối với dáng vẻ đắc ý của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy buồn cười. Cũng không biết rằng, có người nào đó trong lúc thấy hai người bọn họ đang nói chuyện ghi vào trong mắt hình ảnh tinh tế kia. Hôm nay ở bên trong thư phòng, có người đang phê duyệt tấu chương, chỉ là thấy thời gian không còn sớm, nhưng mà… bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia cũng chưa có xuất hiện, làm trong lòng Huyền Lăng Thương không tránh khỏi cảm giác bức bối. Vì vậy, hắn liền nổi lên ý nghĩ xuất cung. Ai biết, vừa mới cải trang xuất cung, lại nhận được tin tức rằng, Huyền Lăng Phong và tiểu thái giám này lại đến Phỉ Thúy Các chơi. Nghe vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương không vui, dù sao, loại địa phương này, hắn thật không thích. Hai người bọn họ, lá gan lại lớn như vậy, dám ở đằng sau lưng hắn mà len lén đi tới chỗ như thế ! ? Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương liền lập tức hướng tới Phỉ Thúy Các, chỉ là sau khi hắn đã tới Phỉ Thúy Các, lại nghĩ đến cái gì, liền đi vòng ra tới cửa sau của Phỉ Thúy Các . Quả nhiên, hai tiểu tử kia thật sự lao ra khỏi cửa, trong đó có một người vẫn không ngừng bước chân, đầu đụng vào ngực của hắn. Hiện nay, nhìn thấy hai tiểu tử trước mắt này lại dám nháy mắt ra hiệu, vẫn còn đưa ra cái cớ gì! ? Cải trang đi tuần! ? Nếu như đổi là người bên ngoài , hắn có lẽ sẽ tin tưởng. Chỉ là, nếu như đây là đệ đệ của hắn thì. . . Đối với chính Huyền Lăng Thương, hắn rất hiểu rõ cá tính đệ đệ của mình. Bình thường Huyền Lăng Phong không làm việc đàng hoàng, chỉ thích sống phóng túng, bây giờ để ý đến chuyện như vậy!? Đánh chết hắn cũng không tin! Chỉ là, Huyền Lăng Thương mới vừa rồi cũng nhận được tin tức, Phỉ Thúy Các đích thật là bị Huyền Lăng Phong bắt bớ .. . Nghĩ tới đây, đôi mắt của Huyền Lăng Thương lóe ra một phen, cuối cùng ánh mắt không khỏi rơi trên người đứng ở trước, bóng dáng nhỏ nhắn kia. Chỉ thấy tiểu thái giám nho nhỏ này người mang trang phục màu trắng mộc mạc, tinh khiết, trên mặt tràn đầy sinh khí, cực kỳ chói mắt! Có một loại người, trời sinh không cần hoa phục phụ trợ, lại chính bản thân mình toát lên vẻ sang trọng, tiểu thái giám này, chính là loại người như thế!? Chỉ là, làm sao một tiểu thái giám bình thường như vậy mà trên người lại sinh ra một loại linh khí kia, thật sự ly kỳ, khiến Huyền Lăng Thương cũng rất tò mò. Cũng vì vậy mà người ta cũng chú ý đến hắn như thế!? Trong khi Huyền Lăng Thương ở trong đầu nhớ lại một vài chuyện, bên kia Huyền Lăng Phong lại thấy Huyền Lăng Thương lắng nghe lời bọn họ đã nói, hắn một mực duy trì sự im lặng, ánh mắt sâu thăm thẳm kia làm cho người ta không đoán ra tâm tư của hắn. Thấy vậy, trái tim Huyền Lăng Phong không còn bình tĩnh như trước. Hắn dè dặt mở miệng nói. "Hoàng huynh, mới vừa rồi chúng ta nói đều là sự thật, nếu như còn chưa tin, huynh có thể hỏi những người khác!" Nghe được Huyền Lăng Phong nói, lại thấy Huyền Lăng Phong tràn đầy căng thẳng, Huyền Lăng Thương không khỏi thu hồi ánh mắt rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc, bạc môi hắn nhếch lên, mở miệng nói. "Không cần, lúc nãy trên đường tới nơi này, trẫm chợt nghe đến những chuyện vẻ vang này của đệ ." Huyền Lăng Thương cuối cùng dùng một từ những chuyện vẻ vang , khiến Huyền Lăng Phong nghe xong, trên mặt lộ vẻ hưng phấn, kích động. Dù sao, cái này vẫn còn có nghĩa là hắn được hoàng huynh chú ý, lần đầu tiên hoàng huynh nói như thế … cái này coi như là khen hắn đây! Thì ra làm việc tốt là chuyện hay như vậy, hắn thật hào hứng a! Sau này, hắn phải thường xuyên làm nhiều việc tốt mới được a! Khi mà Huyền Lăng Phong đang trong lòng nhớ lại mấy việc, thì Đồng Nhạc Nhạc đứng bên cạnh thấy dáng vẻ đắc ý của hắn lại cảm thấy buồn cười. Huyền Lăng Phong này, trước kia chưa từng làm chuyện gì tốt, sau lại được Huyền Lăng Thương khích lệ, hắn liền như bắt được cái gì lớn lao vĩ đại lắm liền thay đổi dáng vẻ, trở nên hăng hái hơn, cố gắng làm việc tốt nhiều hơn, thật sự là một người đơn thuần, thật trẻ con a! Khi Đồng Nhạc Nhạc hé miệng cười trộm Huyền Lăng Phong, nàng không ngờ được, bỗng nhiên cảm thấy có một đạo ánh mắt nóng rực rơi trên người của mình. Cảm giác được ánh mắt này, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngước mắt lên tìm tòi, theo ánh mắt nơi phát ra kia, không ngờ được lại đối đầu với một đôi mắt lấp lánh, linh lợi! Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập sai vài nhịp. Lập tức, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng cúi gục đầu xuống, cật lực che giấu. Huyền Lăng Thương này, như thế nào nhìn nàng như vậy ? Chẳng lẽ là, hắn đã biết cái gì! ? Khi Đồng Nhạc Nhạc trong lòng đang thấp thỏm, chỉ cảm thấy ánh mắt săm soi trên người nàng đã dời đi. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam nhân, âm thanh trầm thấp khàn khàn. "Đêm đã khuya, trở về đi thôi!" Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng gật đầu, lập tức đi theo phía sau Huyền Lăng Thương. . . . . . Đêm đã khuya! Bên trong Thập Tam vương phủ, càng là sự yên lặng vô cùng. Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, nhẹ nhàng bao phủ cả vương phủ. Trên giường lớn xa hoa trong phòng, Huyền Lăng Phong đang nằm ngủ say sưa. Gió mát phe phẩy từ cửa sổ thổi vào làm màn che lay động, thỉnh thoảng bay phất lên cao. Đột nhiên, không biết là cái gì làm hắn bừng tỉnh, Huyền Lăng Phong không khỏi có hơi mở mắt ra, nói thầm một tiếng, đang định ngủ tiếp. Không ngờ, vào đúng thời điểm này, Huyền Lăng Phong lại cảm giác được, hình như có người bò lên trên giường mình. Lúc này Huyền Lăng Phong thật sự bừng tỉnh, dù sao, ở trong tẩm thất trừ hắn ra trong thời gian này ở đây không có người nào khác, rốt cuộc là ai dám bò lên trên giường của hắn! ? Nghĩ tới đây, ánh mắt của Huyền Lăng Phong trợn lên một cái, thấy cảnh tượng trước mắt, Huyền Lăng Phong lập tức giống như sét giáng giữa trời quang, hắn rung động mãnh liệt. Ánh trăng bàng bạc, len lỏi vào trong cửa sổ chạm khắc tinh xảo soi rọi cả phòng ngủ rõ ràng bảy tám phần. Chỉ thấy một người vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, đang lẳng lặng ngồi ở trên giường hắn, bóng dáng được ánh trăng chiếu vào càng làm cho Huyền Lăng Phong thổn thức. Người kia làn da tựa như mỡ đông, gương mặt thật nhỏ, mày như tranh vẽ, sống mũi dọc dừa bóng mịn như ngọc, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, giờ phút này, đang lẳng lặng đối diện với hắn cười. Nụ cười kia, giống như vầng trăng vằng vặc đang chiếu rọi ấy, cảnh như ảo mộng làm cho người ta rung động không thôi. Huyền Lăng Phong thấy, cũng hoàn toàn kinh ngạc. Hắn không dám la lớn tiếng, sợ rằng khoảnh khắc mông lung diệu vợi này sẽ tan biến đi, chỉ nhỏ giọng hô lên. "Tiểu Nhạc Tử! Ngươi tại sao ở trong phòng Bổn vương! ?" Huyền Lăng Phong mở miệng, tràn đầy kinh ngạc. Tuy nhiên, hiện tại khi nghe được lời này của hắn người kia lại không nói một lời, chỉ là nhẹ nhàng đưa khuôn mặt tinh xảo đến gần hắn, sau đó vươn cánh tay trắng mịn nhỏ bé hướng tới thắt lưng bên hông hắn tìm kiếm. Lập tức, thắt lưng bên hông hắn liền bị Tiểu Nhạc Tử nhẹ nhàng cởi xuống, ngay sau đó, áo quần đang ở trên người của tiểu thái giám cũng lập tức rơi xuống, lộ ra bả vai thật mượt mà. . . Lúc này, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, mắt hắn trợn ngược lên một cái, mặt mày há hốc kinh ngạc, đối với trước mắt tất cả, càng là không dám tin, kinh ngạc liền ngay cả một câu nói cũng không nói ra được. Huyền Lăng Phong cảm thấy thật nghẹt thở, tiếng nói không phát ra được chỉ có thể đưa mắt nhìn. Giờ phút này đang ngồi ở trên giường của hắn là Tiểu Nhạc Tử … đang yên lặng cở quần áo, tháo thắt lưng… Hắn thấy tiểu thái giám đang cúi đầu, từng động tác biến hóa trôi chảy, những kiện quần áo theo những ngón tay thon nhỏ không một tiếng động lần lượt rơi xuống … không bao lâu sau y phục trên người, liền toàn bộ được cởi bỏ, lộ ra thân hình mảnh dẻ . . .