Cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, hắn đã từng trải qua cảm giác như vậy.
Đó là lúc Tiểu Điêu nhi của hắn gặp phải nguy hiểm…
Chỉ là, Tiểu Điêu nhi của hắn đã không tìm được nữa…
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhìn vào đôi chân của Đồng Nhạc Nhạc.
“Chân có sao không?”
“Cảm ơn Hoàng thượng quan tâm, nô tài không có việc gì!”
Nghe được lời quan tâm của Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc lập tức trả lời.
Nghe vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nghĩ đến điều gì đó, liền mở miệng nói:
“Tuy vậy, nhưng vẫn phải uống canh gừng cho ấm đi!”
“Nô tài tuân lệnh!”
Nghe hắn nói vậy, Động Nhạc Nhạc cười trả lời.
Nhìn thấy sự vui vẻ trên khuôn mặt của nàng, đôi mắt hắn lóe ra, ánh mắt liền rơi vào Huyền Lăng Phong.
Bộ dáng Huyền Lăng Phong đầy chật vật ẩm ướt, đôi mày kiếm của Huyền Lăng Thương nhíu lại.
“A Phong, gần đây rất nhàn rỗi?”
“… Hoàng huynh, mỗi ngày đệ đều luyện võ cùng với Hách Đức, tuyệt đối không lười biếng, thật sự, nếu không đệ luyện võ cho Hoàng huynh xem!”
Giống như sợ Huyền Lăng Thương không tin mình, hắn liền bày ra tư thế luyện võ.
Huyền Lăng Thương thấy vậy lập tức mở miệng.
“Được rồi, trước thay quần áo, mấy ngày nữa Trẫm tới kiểm tra thành tích của người!”
Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Huyền Lăng Phong biết Huyền Lăng Thương không tiếp tục truy cứu chuyện cũ.
Lập tức hé miệng cười một cái.
“Hoàng huynh, tuân lệnh!”
Nghe Huyền Lăng Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bật cười.
Cái tên Huyền Lăng Phong này, mỗi lần nhìn thấy Huyền Lăng Thương đều như chuột thấy mèo, thật sự là thú vị.
Nghe thấy tiếng cười của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phong bất đắc dĩ cười một tiếng.
Giống như muốn nói, nhìn đi, ngươi đã hài lòng chưa?
Thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong nhìn mình, hiểu ý tứ của hắn, Đồng Nhạc Nhạc che miệng cười cười.
Lúc An Y Na biết Huyền Lăng Thương phái người đưa nàng về nước, liền lập tức cầu kiến bên ngoài Dưỡng Tâm điện.
Hơn nữa còn khóc lóc như bão táp mưa sa, bộ dáng xinh đẹp động lòng người giờ đây làm bộ thương cảm, giống như con chó nhỏ bị vứt bỏ, hết sức tổn thương.
Nhưng mà nàng ta khóc đến cổ họng đều đau, nhưng hắn vẫn không chịu gặp nàng, mà trực tiếp cho người đưa nàng về.
Lúc An Y Na rời khỏi Hoàng cung, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện người trong cung ai cũng vui vẻ khác thường.
Đặc biệt những nô tài đã từng hầu hạ nàng ta, nghĩ đến chuyện sau này sẽ không phải hầu hạ … mỹ nhân rắn rết kia nữa, mọi người vui đến nỗi chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.
Thời gian nháy mắt năm ngày trôi qua, hôm nay, ánh nắng rực rỡ, vạn dặm không có mây, trời đã vào đông nên thời tiết trở nên lạnh hơn, ban ngày mặt trời chiếu xuống người, chỉ cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Huyền Lăng Phong phụng lệnh vào cung, bởi vì hôm nay Huyền Lăng Thương muốn kiểm tra võ công của hắn.
Huyền Lăng Phong cùng Hách Đức tập võ đã lâu, từ lúc trước, đối với võ công của Huyền Lăng Phong, Huyền Lăng Thương cảm thấy thất vọng.
Chỉ mới ba ngày, đã nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hôm nay, Huyền Lăng Phong võ công tịnh tiến.
Đối với phương diện cưỡi ngựa bắn cung cũng có chút tiến bộ.
Lúc hắn biểu diễn bắn cung, làm cho Đồng Nhạc Nhạc ở một bên không nhịn được mà vỗ tay hét lớn.
Nghe được tiếng la hét và vỗ tay của Đồng Nhạc Nhạc, mi mắt Huyền Lăng Phong nháy nháy, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt đắc ý.
Khó trách hắn đắc ý như vậy, dù sao võ công hiện tại của hắn, so với trước đây thì tốt hơn nhiều.
Ngay cả Huyền Lăng Thương luôn trầm mặc ít nói, nhìn thấy mũi tên cuối cùng bắn trúng hồng tâm của Huyền Lăng Phong, trên mặt cũng đầy tán thưởng.
“Ừ, không sai, xem ra gần đây a Phong chăm chỉ luyện võ!”
Nghe thấy Huyền Lăng Thương tán thưởng, Huyền Lăng Phong giống như một đứa trẻ, mặt mày hớn hở.
“Cảm ơn Hoàng huynh khích lệ, thật ra Hách Đức dạy dỗ rất tốt!”
“Đúng vậy, công lao của hắn Trẫm thấy rõ, tự nhiên sẽ có thưởng!”
Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Huyền Lăng nghĩ tới điều gì, lập tức mở miệng nói:
“Hoàng huynh, đệ có phần thưởng không?”
Nghe Huyền Lăng đột nhiên đòi phần thưởng, Huyền Lăng nháy mắt, đôi huyết mâu lạnh như băng cũng nhiễm vài phần trêu chọc.
“Ngươi muốn Trẫm ban thưởng cái gì?”
Nghe Huyền Lăng Thương nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn Huyền Lăng Phong.
Dù sao cái tên này trời sinh đã có số hưởng thụ vinh hoa phú quý, thật không nghĩ tới hắn muốn thứ gì.
Giờ phút này, còn mở miệng đòi phần thưởng? Nếu vậy, thứ hắn muốn chắc chắn sẽ rất quý giá.
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, đột nhiên Huyền Lăng Phong đưa mắt nhìn nàng.
Chống lại ánh mắt vui vẻ của hắn, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy sửng sốt, không biết suy nghĩ điều gì, chỉ thấy Huyền Lăng Phong hé môi, cánh tay chỉ vào nàng mà nói:
“Hoàng huynh, đệ muốn Tiểu Nhạc tử làm thiếp thân thái giám của mình!”
“…”
Hắn vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc hết sức ngạc nhiên, mở to mắt tràn đầy không dám tin.
Dù sao nàng cũng không ngờ, hắn đòi phần thưởng lại là muốn nàng làm thiếp thân thái giám của hắn.
Điều này có khả năng sao?
Mặc dù dạo này nàng và hắn có quan hệ tốt, nhưng mà đi theo làm thiếp thân thái giám của hắn, nàng vẫn không muốn.
Dù sao lý do duy nhất nàng ở lại đây là vì Huyền Lăng Thương…
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc ngước mắt nhìn Huyền Lăng Thương, trong lòng đầy căng thẳng.
Dù sao Huyền Lăng Thương thương nhất là đệ đệ này, chỉ cần Huyền Lăng Phong muốn, Huyền Lăng Thương đều sẽ cho.
Chỉ là muốn một mình nàng không phải sao?
Huyền Lăng Thương, hắn có đưa nàng cho Huyền Lăng Phong hay không?
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy căng thẳng vô cùng.
Bàn tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, móng tay ấn sâu vào lòng bàn tay vẫn không cảm thấy đau.
Trong lòng không ngừng cầu xin, Huyền Lăng Thương, ngàn vạn lần không được đồng ý, nàng không muốn xa hắn…
Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc không ngừng khẩn cầu trong lòng, ánh mắt nàng nhìn Huyền Lăng Thương đầy vẻ cầu xin.
Đối với sự căng thẳng của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương nghe được lời này của Huyền Lăng Phong, đôi lông mày nhíu lại.
Cho tới bây giờ, đối với đệ đệ này, hắn muốn xin gì, đều được nấy, nhưng mà hiện tại, Huyền Lăng Phong lại muốn thiếp thân thái giám của hắn!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
11 chương
164 chương
516 chương