Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang suy nghĩ, thì đột nhiên một bóng dáng mạnh mẽ đã bơi về phía nàng. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc còn tưởng rằng đó là Huyền Lăng Phong, trong lòng liền vui mừng không thôi. Nàng thầm nghĩ: Cứu ta, Thập Tam Vương gia! Chỉ là người mới đến càng tới gần, Đồng Nhạc Nhạc mới nhìn rõ hình dáng của người này, trên mặt lập tức hiện ra vẻ sửng sốt. Bởi vì người mới đến không phải là Huyền Lăng Phong như nàng nghĩ mà là … Huyền Lăng Thương !!!??? Như thế nào lại là hắn? Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc nheo lại, biểu tình rất ngạc nhiên. Chỉ một lúc sau, nàng cảm thấy cả người mình bị ai đó kéo lên phía trên . Cũng không biết qua bao lâu, Đồng Nhạc Nhạc đã ra khỏi mặt nước. Khi nhìn thấy những tia nắng mặt trời rực rỡ và lại được hít thở , lần đầu tiên Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy ánh mặt trời thật ấp áp, không khí thật trong lành. Có thể hít thở được, thật là tốt! Đang lúc suy nghĩ về chuyện vừa mới xảy ra thì cả người nàng đã bị Huyền Lăng Thương bế lên bờ. Vì dính nước nên ngực nam nhân dường như rất lạnh. Tuy vậy Đồng Nhạc Nhạc vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp khi được nằm trong vòng tay của Huyền Lăng Thương. Chỉ là, khi Đồng Nhạc Nhạc ngước đôi mắt xinh đẹp lên, liền bắt gặp đôi huyết mâu lạnh như băng, trong lòng chỉ cảm thấy “thất thần”, trong nháy mắt dường như cả người bị rơi xuống hầm băng lạnh lẽo. Nguy rồi, Huyền Lăng Thương hắn, tức giận ! Trong khi Đồng Nhạc Nhạc nghĩ vậy, mắt nhung không khỏi nhẹ nhàng cụp xuống, lại thấy được Huyền Lăng Phong vẫn còn ngây ngốc đứng ở giữa hồ. Lúc này Huyền Lăng Phong mang khuôn mặt tuấn tú, ngây ngốc nhìn về hướng nàng . Bên kia, An Y Na đã được một thị vệ kéo lên, giờ phút này đang ngồi dưới đất nức nở. “Ô ô ô, ta còn tưởng rằng mình đã chết rồi! Hoàng thượng, ta rất sợ!” An Y Na vừa nói vừa đứng lên từ mặt đất. Có vẻ như đang nhìn đến Huyền Lăng Thương mà cầu khẩn an ủi. Làm như không nhìn thấy hành động của An Y Na, Huyền Lăng Thương chỉ lạnh lùng hạ lệnh: “Người đâu, mang An tiểu thư đi.” Khi nghe Huyền Lăng Thương hạ lệnh, cung nhân ở một bên lập tức đi tới, không tình nguyện mà mang An Y Na đi . Đợi đến khi An Y Na rời khỏi đây, huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, rơi trên người Huyền Lăng Phong vẫn còn đang đứng trong hồ. “Như thế nào còn chưa lên. Hồ nước không lạnh sao?” Huyền Lăng Thương vừa nói ra lời này, Huyền Lăng Phong lập tức phục hồi tinh thần lại, cuối cùng, còn không quên hắt hơi vài tiếng thật to. Dường như hắt hơi có thể lây truyền, ngay khi Huyền Lăng Phong hắt hơi xong thì Đồng Nhạc Nhạc cũng cảm thấy cái mũi ngưa ngứa, liền hắt hơi không ngừng. “Hắt xì, hắt xì…” Đồng Nhạc Nhạc liên tục hắt hơi khiến cho Huyền Lăng Thương đang ôm nàng trong lòng không khỏi nhíu mày. Không cần nghĩ ngợi gì, Huyền Lăng Thương lập tức ôm Đồng Nhạc Nhạc đi thẳng đến Dưỡng Tâm điện. Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, lập tức cuống quýt mở miệng. “Hoàng thượng, người để nô tài xuống là được rồi, nô tài có thể tự mình đi!” Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, bởi vì mới vừa rồi nàng bị hắn bế đi, liền phát hiện đã có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía nàng. Vì lời người đời thật đáng sợ, nếu như Huyền Lăng Thương vẫn cứ trực tiếp ôm nàng trở về, cũng không biết những người khác sẽ nói như thế nào. Phải biết rằng, hiện tại thân phận nàng chỉ là một tiểu thái giám, mà một tiểu thái giám như nàng lại được đương kim hoàng thượng ôm trở về, trong mắt người đời, đây thực sự là chuyện kinh thiên động địa. Đang lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thế, Huyền Lăng Thương nghe được Nhạc Nhạc nói vậy thì cúi đầu liếc xéo nàng, trầm giọng hỏi: “Ngươi xác định có thể tự chính mình đi?” “Ặc, cái này…” Nghe được Huyền Lăng Thương nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức dừng lại. Dù sao chân nàng vẫn còn bị chuột rút, mặc dù không quá nặng nhưng bước đi thì vẫn có phần khó khăn. Nhìn thấy bộ dáng ảo não của Đồng Nhạc Nhạc, huyết mâu của Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng lóe lên, lập tức ôm Nhạc Nhạc tiếp tục đi về phía trước. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc hé mở làn môi hồng, không nhịn được mở miệng lần nữa. “Chính là…. Hoàng thượng, người khác sẽ nhìn thấy…” Chẳng lẽ hắn không sợ người khác sẽ nói gì sao? Dù sao, thân phận hai người bọn họ… Đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Huyền Lăng Thương hỏi lại: “Ngươi để ý?” “À, đương nhiên không phải, nô tài chỉ là lo lắng cho Hoàng thượng…” Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, ăn ngay nói thật. Dù sao, thân phận của hắn đâu phải người bình thường, không phải sao? Trong lúc Nhạc Nhạc suy nghĩ, lo lắng cho Huyền Lăng Thương nhưng lại không biết vì câu nói của mình mà huyết mâu của ai đó nhẹ nhàng lóe lên, sau đó môi bạc hé mở, trầm giọng nói: “Trẫm không sợ.” Trẫm không sợ! Đơn giản một câu nói, giống như một viên thuốc an thần, hoàn toàn khiến cho Đồng Nhạc Nhạc an tâm . Nếu Huyền Lăng Thương cũng không sợ, như vậy, nàng cũng không có cái gì phải băn khoăn . Hơn nữa, kỳ thật Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn là phi thường hưởng thụ cảm giác khi được Huyền Lăng Thương ôm trong lòng. Không biết đã bao lâu rồi, khôn được Huyền Lăng Thương ôm như vậy? Trước kia, khi nàng vẫn là một con tiểu điêu nhi thường được Huyền Lăng Thương ôm trong ngực, chính là vị trí luôn thuộc về mình nàng. Nàng thích nhất là làm ổ ở trong lòng Huyền Lăng Thương. Mà ngay cả ngủ, đều là nằm ở trong lòng Huyền Lăng Thương mà ngủ. Chỉ là khi nàng hóa thân thành người, nàng trái lại mất đi ... phúc lợi này. Bây giờ, được Huyền Lăng Thương nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của nam nhân, cách một lớp trang phục ẩm ướt truyền tới, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy giờ phút này phảng phất trời xuân. . . Trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào. Thật hy vọng, cả đời nàng đều được Huyền Lăng Thương ôm vào lòng như thế này. Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc ngọt ngào nhớ lại, cũng không hề để ý có một ánh mắt ai oán ảo não ở phía sau bọn họ. Huyền Lăng Thương cơ hồ chưa từng thở gấp, trực tiếp đem Đồng Nhạc Nhạc ôm trở về phòng hắn ở trong tiểu viện . Sau khi Huyền Lăng Thương đặt Đồng Nhạc Nhạc ở trên ghế, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, mở miệng nói. "Cám ơn Hoàng thượng." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, chỉ là, nhìn thấy tóc và trang phục trên người Huyền Lăng Thưong đều ướt nhẹp, toàn bộ dán ở trên người, dáng vẻ hơi nhếch nhác. Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy hơi áy náy. Đều là bởi vì cứu nàng, bằng không, Huyền Lăng Thương cũng không đến mức ăn mặc xộc xệch như thế. Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhíu mi nói: "Hoàng thượng, thật xin lỗi, đã làm người lo lắng, trang phục của người vẫn còn ướt, nô tài. . ." Đồng Nhạc Nhạc vẫn còn chưa nói hết, lại bị Huyền Lăng Thương mở miệng cắt đứt. "Không sao."