Ban đêm! Trong lúc chưa tỉnh ngủ, Đồng Nhạc Nhạc mới biết không ngờ mình ngủ thẳng đến nửa đêm, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn. Vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm, Đồng Nhạc Nhạc nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy ánh trăng vàng ươm như tơ, lấp lánh ánh sao, như giao nhau với ánh lửa bên ngoài, hết sức mê người. Ngủ cả ngày, nàng cảm thấy hơi ê ẩm. Đột nhiên nhớ tới ôn tuyền ban ngày Huyền Lăng Phong dẫn đi, liền muốn đi ngâm ôn tuyền. Nhớ lại ôn tuyền đó, dù sao cũng không có người tự ý đi vào, chính mình lặng lẽ đi vào, chắc sẽ không bị ai phát hiện. Đồng Nhạc Nhạc nàng là người nghĩ gì làm nấy. Hạ quyết tâm, Đồng Nhạc Nhạclập tức sửa sang tran g phục, liền đi theo con đường ban ngày đã đi, tới ôn tuyền giữa sườn núi. Quả nhiên đúng như Huyền Lăng Phong nói, ôn tuyền không có ai canh gác, bốn phía hoang tàn vắng vẻ. Giờ này đã khuya. Trời cao trăng sáng, những ngôi sao nhạt nhòa, ánh trăng êm dịu, như tấm lụa mỏng nhẹ nhàng chiếu xuống, bao phủ cả vùng đất lớn. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo cảm giác lành lạnh. Nhưng mà bên trong ôn tuyền, bốn bề ấm áp, làm cho người ta không cảm giác được chút lạnh buốt nào. Hơi nước lượn lờ quanh hồ, sóng nước lăn tăn, mê người như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy hết sức đáng tiếc. “Nơi tốt như vậy mà lại nằm ở chỗ hoang vu thế này, thật sự đáng tiếc, bất quá… hì hì…” Đối với nàng mà nói, như vậy cũng đã tốt lắm rồi. Nơi này không có ai, nàng không cần kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm. Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức mở đai lưng, cởi hết y phục. Khi quần áo đã cởi hết, Đồng Nhạc Nhạc thở dài một hơi. Cúi đầu nhìn ngực mình, nàng không khỏi cau mày một cái. Đưa tay vuốt vuốt, môi đỏ mở ra, có chút bất đắc dĩ. “Haiz, để cho các ngươi ủy khuất như vậy, thật sự xin lỗi…” (chết cười Nhạc Nhạc ngốc!”) Vóc người tốt như vậy, chỉ có thể giấu bên trong mảnh vải, thật sự rất ủy khuất. Nhưng mà nàng không còn cách nào khác. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Đồng Nhạc Nhạc đưa tay, rút xuống dây buộc tóc. Ngay lập tức, mái tóc ba ngàn sợi dài xuống tận hông xõa ra phía sau. Nhẹ nhàng lắc lư mái tóc, lúc này , Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ bước xuống ôn tuyền. Khi cả thân thể nàng ngập sâu trong ôn tuyền, mới cảm giác được cả người như được bao quanh bởi con suối ấm áp, thoái mái, làm cho khuôn mặt hết sức thỏa mãn, khóe miệng không khỏi cong lên một cái. Một bên đưa tay khỏa nước, mặt nước vốn đang lăn tăn bởi vì động tác của mình mà gợn sóng, làm cho nàng không nhịn được mà cười khanh khách. “Thật thoải mái, nếu mỗi ngày được ngâm ôn tuyền, thật tốt biết bao!” Thật tiếc, hai ngày nữa bọn họ sẽ hồi cung. Lần này bởi chuyện bọn họ mất tích, Huyền Lăng Thương hết sức lo lắng, vì tìm kiếm bọn họ mà mất hết tâm tư săn thú. Nghĩ đến đây, bởi vì chuyện của bọn họ, chắc mọi người sẽ thất vọng với hội săn thú lần này lắm đây! Còn cả Huyền Lăng Phong nữa… Không biết chuyện ban ngày, có phải bây giờ hắn đang tức giận, không để ý tới nàng nữa. Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc hết sức phiền lòng. Dù sao, bây giờ có nghĩ gì cũng vô ích, không phải hay sao? Đồng Nhạc Nhạc lắc đầu, quăng hết tất cả phiền não. Trời cao trăng sáng, những ngôi sao lấp lánh, mặt nước lăn tăn, hơi nước bủa vây bốn phía, khung cảnh đẹp như vậy, cũng không nên uổng phí. Nghĩ tới chuyện này Đồng Nhạc Nhạc chính là cao thủ. Cho nên nàng không ngừng bơi qua bơi lại giữa ôn tuyền. Lúc bơi tự do lúc bơi ếch, Đồng Nhạc Nhạc tự do tự tại, không biết chính mình bơi bao lâu, cho đến khi tiêu hao hết sức lực mới ngừng lại, sau đó dựa vào bờ nghỉ ngơi. Đang tính toán nghỉ ngơi một chút rồi trở về đi ngủ. Dù sao bây giờ cũng không còn sớm. Đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng động. Hình như có cái gì rơi xuống nước, hơn nữa còn bơi lại phía nàng. Đồng Nhạc Nhạc sửng sốt, đầy nghi hoặc. Ban đêm khuya khoắt, trừ nàng ra, cũng không có ai khác. Vậy tiếng động vừa rồi là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là rắn độc thú dữ, cũng muốn ngâm ôn tuyền. Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc tự bổ sung thêm hình ảnh minh họa. Nếu là một con cọp hoặc một con gấu đen, đang thong dong ngâm mình trong đó, nghĩ kiểu gì cũng thấy buồn cười. Cho nên, khóe miệng nàng vừa kéo, lập tức lắc đầu, thật khó xảy ra. Mình thật ngốc, những loại động vật này sao có thể đi ngâm ôn tuyền, là chính mình suy nghĩ quá nhiều. Nếu như không phải…rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trong lòng suy đoán, mắt nhung không khỏi quét quanh bốn phía, nhìn nơi âm thanh phát lại. Nhưng mà ôn tuyền tuy lớn, nhưng có nhiều chỗ có tảng đá lớn che khuất. Nơi vừa phát ra tiếng, đang bị một tảng đá lớn che lại, làm cho nàng không nhìn được gì. Dù hiếu kì, nhưng mà, Đồng Nhạc Nhạc lại là một người cẩn thận. Đầu tiên bơi tới đó, từ từ ngẩng đầu, nhìn về nơi phát ra tiếng động. Chỉ thấy tảng đá nổi trên mặt nước, có một ánh sáng chiếu đến, có thể nhìn thấy tình huống bên đó. Rốt cuộc dưới nước có gì, thì lại không thấy được. Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc không chịu được mới len lén nhìn phía sau tảng đá. Nếu như là rắn độc thú dữ, nàng lập tức xoay người bỏ chạy. (Còn hơn cả độc xà mãnh thú đấy chớ, kaka, đợi tiếp chiêu đê!!!) Sự tò mò căng thẳng hiện lên trong mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nước cách đó không xa. Không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Roạt", cách đó không xa, một thân hình mạnh mẽ nổi lên khỏi mặt nước. Ánh trăng mê người, ánh sao nhạt nhòa, cả ôn tuyền như tiêm nhiễm ánh sáng mê hoặc. Chỉ thấy một nam nhân mạnh mẽ, giờ phút này như rồng lượn, nổi lên khỏi mặt nước. Hơi nước mê ly, bọt nước văng khắp nơi, bao vây quanh người nam nhân. Ánh trăng chiếu xuống, phác họa rõ ràng dáng người mạnh mẽ của nam nhân.