Cũng không biết đã bao lâu, Huyền Lăng Phong cảm thấy xương cốt rã rời, lại thấy Đồng Nhạc Nhạc cách xa mình đến vài thước, trong lòng hắn cảm thấy bất đắc dĩ và kính nể. Phải biết rằng, tài bơi lội của hắn sớm đã có tiếng, rất ít người có thể so sánh được, mà nay hắn mới biết thế nào là “nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên”. Tiểu thái giám nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt bơi nhanh thoăn thoắt, cứ mỗi lần hắn đuổi kịp là y như rằng nàng lại nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu.Thật đáng tức giận mà. Huyền Lăng Phong suy nghĩ ,nên tiếp tục đuổi theo tên tiểu thái giám này hay là thôi đi… Nghĩ tới đây, hắn vô cùng ảo não. Lại bắt gặp được ánh mắt đắc ý kia của Đồng Nhạc Nhạc , trong lòng không khỏi nghiến răng kèn kẹt. “Như thế nào, Thập Tam Gia, ngươi không phải nói là muốn thu thập ta sao, ngươi không còn sức nữa à !? Ha…ha…ha…” Thấy Huyền Lăng Phong không ngừng thở gấp, bộ dạng không còn sức để thở nữa rồi, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo. Nếu bàn về bơi lội, không ai có thể vượt qua nàng. Thấy Đồng Nhạc Nhạc đắc chí, Huyền Lăng Phong tức đến nghiến răng nghiến lợi. Một lúc sau, hắn như nghĩ đến cái gì, con ngươi lóe một cái, đôi mắt lập tức sang ngời. Lập tức, chỉ thấy Huyền Lăng Phong “ ôi” một tiếng, rồi lập tức chìm ngỉm. Vốn dĩ đang cười ha ha, Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên sửng sốt, sau đó liền lập tức bơi về phía hắn. Giờ phút này, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đã sớm bị chìm dưới đáy hồ, hai chân không ngừng co quắp,chắc là bị chuột rút rồi. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hoảng sợ, đôi mắt mở to, hoảng đến mức khoa chân múa tay vội vàng bơi về phía Huyền Lăng Phong. Thật vất vả mới túm được tay hắn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức gồng mình lôi về phía bờ. Sau khi lên bờ thấy mắt hắn đã đóng chặt, hình như đã hôn mê.Thấy vậy, tim Đồng Nhạc Nhạc giống như vọt ra khỏi lồng nhực, lập tức mở miệng kêu to. “Thập Tam Gia, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại đi a.” Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa đánh lên khuôn mặt Huyền Lăng Phong, muốn làm cho hắn tỉnh lại. Nhưng nàng có làm thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không có dấu hiệu gì. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc vô cùng sợ hãi. Nàng dè dặt đem ngón tay đặt trước mũi Huyền Lăng Phong, phát hiện hắn đã không còn thở nữa rồi. Mặt nàng cắt không còn một giọt máu. Trời ạ! Huyền Lăng Phong, hắn……không còn thở! “Tại sao như vậy, tại sao lại có thể như vậy chứ. Huyền Lăng Phong mới hôn mê một lúc , làm sao có thể ngừng thở được chứ!” Đồng Nhạc Nhạc thì thào nói, trên mặt tràn đầy bối rối. Có lẽ nàng sợ đến mức lòng dạ rối bời mà không để ý đến khóe miệng người đang tắt thở nằm dưới đất Huyền Lăng Phong kia đang cong lên một cái . Huyền Lăng Phong thấy Đồng Nhạc Nhạc giọng điệu sợ hãi đầy hoảng loạn, trong lòng lại có chút không đành. Tiểu thái giám này, hình như sắp khóc rồi! Nghĩ đến đây, hắn còn định mở mắt ra trêu ghẹo tiểu thái giám này một phen. Thật không ngờ,trong lúc còn đang suy nghĩ, môi hắn lại bị một bàn tay nhỏ bé mở ra, ngực bị hung hăng ép xuống. Huyền Lăng Phong trong lòng sửng sốt, đang không biết chuyện gì xảy ra thì….đùng…môi hắn đã bị một đôi môi mềm mại bao trùm. Đôi môi này, mềm mại lại mang theo cảm giác ướt át!!! Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phongsợ đến mức con ngươi trợn lên một cái. Vừa mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Đồng Nhạc Nhạc cách mặt hắn không đến một gang tay. Khoảng cách này, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ lông mi của đối phương!!! Có điều đây không phải vấn đề quan trọng nhất, quan trong hơn là môi bọn họ, lại…. dính sát nhau một chỗ. Thấy vậy Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong đầu ‘ầm ầm’ một cái ,giống như thiên lôi giáng xuống, hoàn toàn bất động, trong đầu không có một cái gì, hoàn toàn trắng băng Trời ạ! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Tại sao tiểu thái giám này lại hôn hắn! Còn nữa , lại là lúc sau khi hắn chết! Chẳng lẽ tiểu thái giám này có cái gì kì lạ! Hay là, hắn thích mình!??? Nghĩ đến đây, tâm trạng Huyền Lăng Phong giống như được tưới mật, trong lòng dâng lên một chuỗi vui mừng hoan hỉ, nhanh chóng tràn lan . “Trời ạ, Thập Tam Gia, người thật sự đã tỉnh , thật tốt quá! Thật sự quá tốt rồi!” Nghe thấy Đồng Nhạc Nhạc bất ngờ hô lên , Huyền Lăng Phong rốt cục cũng khôi phục lại tinh thần. Lại nhìn thấy Đông Nhạc Nhạc bên cạnh hoan hỉ kích động ,tròng lòng hắn bỗng nhiên áy náy. Nhớ tới vừa rồi , tiểu thái giám này sợ đến mức khuôn mặt tái nhợt, tròng lòng hắn bỗng thấy xấu hổ vô cùng. thấy mình có chút quá đáng, đi đem chuyện sống chết ra chọc ghẹo người khác. Chỉ là, Huyền Lăng Phong tự trách cũng không dám đem chuyện này nói thật với Đồng Nhạc Nhạc. Dẫu sao, nếu là mình ở trong vị trí của hắn, bị người khác trọc ghẹo, khẳng định sẽ bi tức chết. Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong không thể làm gì khác ngoài việc làm bộ vừa mới tỉnh, mở miệng nói. “Bổn…vương…mới… vừa…rồi,,,,làm…sao…vậy…”