Edit : Dung Cảnh Beta: Angelina Yang Đồng Nhạc Nhạc cũng không để ý nhiều như vậy, thở phì phò từng ngụm, nhanh chóng rời đi. Phải đợi rất lâu, Huyền Lăng Phong mới từ từ tập tễnh chống cây gậy tạm thời, cà nhắc cà nhắc đi ra từ phía sau bụi cỏ. Tuy là như thế, gương mặt Huyền Lăng Phong giờ phút này lại đỏ rực. Mà trên mặt Đống Nhạc Nhạc cũng hiện lên chút xấu hổ. Cuối cùng, đợi sau khi Huyền Lăng Phong đi đến bờ sông rửa tay xong, hai người liền trở về hang núi. Tuy là ban ngày nhưng Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy nóng nực. Bởi vì trong rừng, độc xà, mãnh thú nhiều không kể xiết, mà hai người bọn họ, một bị thương, một yếu đuối, nếu như có độc xà xuất hiện khẳng định chết là cái chắc. Cho nên Đồng Nhạc Nhạc vào thời khắc nào cũng nhóm đống lửa, mà bên ngoài hang núi cũng nhóm vài đống lửa, để đề phòng có độc xà, mãnh thú nào đó xuất hiện. Cũng không biết có phải hay không là những đống lửa này có hiệu quả, cả ngày trong rừng không có một có vật to lớn nào xuất hiện. Trái lại, lại có mấy con thỏ hoang. Vừa nhìn con thỏ hoang phóng đại trước mắt, đợi đến khi Huyền Lăng Phong nhìn thấy, chỉ hận cái chân của mình bị thương, hành động bất tiện, bằng không sớm đã đuổi theo rồi. Nhìn thấy ánh mắt Huyền Lăng Phong, cái bộ dạng thèm ăn đến nỗi chỉ còn thiếu mỗi nước miếng chưa chảy ra, Đồng Nhạc Nhạc liền thu chân gập tay hướng bến ngoài mà đến, tính toán xem có thể bắt được con thỏ hoang cho đỡ thèm hay không. Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc muốn đuổi bắt con thỏ hoang, Huyền Lăng Phong hắn đương nhiên kích động, hưng phấn vô cùng. Trong lòng tràn đầy mong chờ, sau nhiều lần thấy Đồng Nhạc Nhạc đều thất bại đều ủ rũ không thôi. “ Tiểu Nhạc Tử, thỏ hoang chạy bên kia, nhanh một chút đuổi theo, đừng để cho nó chạy a !!!” Nghe thấy Huyền Lăng Phong không ngừng kêu to, Đồng Nhạc Nhạc lại vồ hụt lần nữa, lập tức ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn mở miệng hô to: “ Thập Tam Gia, nươi không nên lớn tiếng kêu quỷ, cho dù là thỏ hoang, cũng bị ngươi hù cho bỏ chay! “ “ Ặc …“ Nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc, nhìn thấy nàng mặt mày trách cứ, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong đầu tiên là buồn bực, lập tức nhẹ giọng: “ Được rồi, Bổn vương không hô nữa là được rồi “ Huyền Lăng Phong mở miệng nói, lại chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn đầy trách cứ của Đồng Nhạc Nhạc, không khỏi mở miệng nói thầm: “ Trên đời này, cũng chỉ có ngươi… là nô tài mà dám mắng cả chủ nhân” Tuy là vậy, Huyền Lăng Phong cũng không tức giận một chút nào, mà mặt mày đầy căng thẳng, chờ mong Đồng Nhạc Nhạc ở bên ngoài động bắt thỏ. Ban ngày, rừng cây, động vật rất nhiều, thỏ cũng không thiêú. Đồng Nhạc Nhạc bắt cả nửa ngày, cuối cùng cũng bắt được một con thỏ béo mập, trong lòng càng vui vẻ. Huyền Lăng Phong thấy vậy, tự nhiên cũng vui vẻ theo. Dù sao, nghĩ đến tối nay có thể ăn thịt thỏ thơm ngào ngạt, Huyền Lăng Phong như thế nào không vui. Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc động tác thuần thục xử lý xong con thỏ hoang, thì trời cũng dần tối. Đồng Nhạc Nhạc cầm con thỏ hoang đã làm sạch nội tạng về sơn động, cầm nhánh cây xuyên qua liền đưa lên nướng. ở cái nơi này, rừng cây hoang vu không có bóng người, thỏ hoang đặc biệt nhiều, hơn nữa béo tốt vô cùng. Đồng Nhạc Nhạc nướng một lát, chỉ thấy bên ngoài con thỏ đã nhỏ giọt không ít mỡ. Mỡ rỏ xuống gặp lửa, lập tức bùng một tiếng, khiến cho ngnonj lửa đang cháy bỗng nhiên càng bùng to hơn. Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi cười ha hả. “ Ha Ha, không nghĩ tới nơi này thỏ hoang lại béo như vậy, Thập Tam gia ngươi nhìn dầu mỡ bên ngoài con thỏ hoang này, thật đúng là mỡ màng a “ Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, trên tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng xoay xoay con thỏ hoang để cho lửa nướng chín từ từ. Không bao lâu, từng đợt mùi thịt nướng tràn ngập cả sơn động. Ngửi thấy hương thơm từ thịt nướng, Huyền Lăng Phong nước miếng càng không ngừng tràn ra. Không ngừng nuốt nước miếng, ánh mắt Huyền Lăng Phong đảo tới con thỏ nướng, càng nhìn càng long lanh. Dáng vẻ thèm ăn kia, giống như con cẩu thèm ăn con thỏ, nhìn thật buồn cười. Thấy vậy, Đống Nhạc Nhạc không khỏi hé miệng cười trộm. Trong lòng biết Đồng Nhạc Nhạc đang cười mình, Huyền Lăng Phong không khỏi dừng lại bộ dáng, thu hồi ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn phía con thỏ. Nhưng mà, một lúc sau, Huyền Lăng Phong hắn không nhịn được ,mà hỏi: “ Ngươi nướng con thỏ này đã xong chưa a?” Huyền Lăng Phong mở miệng thúc giục và lo lắng. Dù sao, con thỏ béo như vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật đúng là hành hạ người. Nghe được Huyền Lăng Phong nói như vậy, lại chứng kiến điệu bộ thèm ăn của hắn, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi mở miệng cười lớn: “ Thập Tam gia chờ một chút, thịt thỏ nướng tốt lắm, bất quá, Thập Tam gia, không phải người vừa ăn cá nướng sao, như thế nào lại đói bụng rồi” Nghĩ tới cá nướng lúc trước, phần lớn cá nướng đều chui vào trong bụng Huyền Lăng Phong đây. Không nghĩ tới giờ Huyền Lăng Phong lại đói bụng. Cái tên Huyền Lăng Phong này, ăn đúng thật là nhiều a… Nhưng mà cũng khó trách, ở cái tuổi này của hắn, đúng là thời kỳ phát dục, ăn nhiều cũng là bình thường. Bằng không, hắn như thế nào to lớn như vậy. Trong lòng nhớ lại, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn về Huyền Lăng Phong đang ngồi bên cạnh. Nhớ lại lần đầu tiên gặp Huyền Lăng Phong, hình như cũng không cao lớn như bây giờ. Không nghĩ mới ngắn ngủi mấy tháng, Huyền Lăng Phong vóc người lại khỏe mạnh như vậy. Hơn nữa bộ dáng cũng tốt, đúng là một tên Vương gia. Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhìn về gương mặt tuấn tú của Huyền Lăng Phong. Hàng lông mày sắc như dao, mũi cao thẳng tắp, cánh mũi cân đối, đôi môi đẫy đà … Không thể không nói, Huyền Lăng Phong hắn lớn lên thật đẹp trai. Mặc dù đường nét Huyền Lăng Phong cùng Huyền Lăng Thương có đến bảy tám phần giống nhau, chỉ Huyền Lăng Thương đôi mắt đỏ phi thường thâm thúy, ánh mắt săc bén. Không giống với Huyền Lăng Phong trong lòng nghĩ gì, đều hiện hết trên mặt. Còn nữa, Huyền Lăng Thương môi mỏng, lại phi thương xinh đẹp. Huyền Lăng Phong môi lại hơi đẫy đà, khi cười rộ lên, lại phi thường rực rỡ. Huyền Lăng Thương rất ít khi cười, chỉ là mỗi lần Huyền Lăng Thương cười rộ lên, lại giống như núi băng được hòa tan, đẹp đến mức làm cho người ta không rời mắt nổi … Nhìn Huyền Lăng Phong đang ngồi bên cạnh, ở trong đầu Đồng Nhạc Nhạc không khỏi hiện lên bóng dáng của Huyền Lăng Thương. Không biết hiện tại Huyền Lăng Thương đang làm gì đây? Có phải hay không bời vì bọn họ mất tích mà mất ăn mất ngủ, Có lẽ, ở trong lòng Huyền Lăng Thương, chỉ nhớ tới Huyền Lăng Phong, một chút cũng không nhớ nàng . Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khói cảm thấy mất mát, khổ sở, lo lắng và hy vọng… Cùng lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vạn phần lo lắng, Huyền Lăng Phong ngồi bên cạnh dần thấy được gì đó, hắc mâu không khỏi nhìn sang một lần, liền rơi tại trên người Đồng Nhạc Nhạc bên cạnh. Thấy Đồng Nhạc Nhạc ánh mắt không hề chớp nhìn trên người mình, thấy vậy, Huyền Lăng Phong tâm không khỏi “ Oành” một tiếng, phảng phất như cây búa, hung hăng gõ vào tâm hắn. Ngay sau đó, tim bỗng nhiên đập nhanh, miệng lưỡi khô ráo, trong lòng rối bời, căng thẳng, lập tức trào dâng trong lòng. Cảm giác được một chút rung động xa lạ, làm cho Huyền Lăng Phong có hơi rối bời, lại tò mò không thôi.