Edit : Họa Đến Vô Tình
Bộ lông có màu nâu đỏ, tứ chi to khỏe, hơn bốn thước! Thể trọng không đến một ngàn cũng có tám trăm kg!
Trời ạ!
Con này này này, đây rốt cục là Đại Hắc Hùng hay là đại quái thú!?
Trước kia Đại Hắc Hùng nàng thấy tại vườn bách thú, cao nhất chỉ có hai thước, khi đó nàng thấy sợ khủng khiếp.
Hiện nay nhìn thấy con Đại Hắc Hùng cao hơn bốn thước trước mắt , nặng đến hơn một ngàn cân này , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy, những con trước kia mà nàng đã thấy, chẳng qua là Tiểu Hắc hùng thôi. . .
Ngay tại trong thời gian Đồng Nhạc Nhạc sợ hết hồn hết vía, mọi người bốn phía cũng như thế.
Chỉ có Huyền Lăng Phong vừa được thị vệ đỡ lên, nhìn thấy Đại Hắc Hùng trước mắt mình, trên mặt tuy là sợ hãi, nhưng không che dấu được nỗi hưng phấn và kích động.
“Thật tốt quá, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục gấu chó cũng xuất hiện, lần này đây, bổn vương nhất định phải đánh gục con Đại Hắc Hùng này !”
Nghe được lời Huyền Lăng Phong nói vừa là kích động, vừa là căng thẳng, vừa là bộ dạng sợ hãi, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhếch lên.
Đầu tiên là quay đầu nhìn dáng người một thước tám kia của Huyền Lăng Phong , rồi nhìn lướt qua một lượt, lại rơi vào con Đại Hắc Hùng thể trọng khoảng một ngàn cân, cao đến bốn thước. Huyền Lăng Phong muốn đánh gục con Đại Hắc Hùng này, đáp án còn phải hỏi sao!?
Nhưng mà, ánh mắt quét một vòng qua Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác.
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại nghĩ, coi như con Đại Hắc Hùng kia hung dữ mãnh liệt cỡ nào, chỉ cần có Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác ở đây, nàng cũng không nhất thiết phải lo lắng quá nhiều, không phải sao!?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc quét một vòng, không khỏi gắt gao rơi trên người Huyền Lăng Phong.
Lúc con Đại Hắc Hùng có vóc người khổng lồ kia xuất hiện, trên mặt mọi người đều là xuất hiện vẻ sợ hãi.
Nhưng mà nam nhân trước mắt này, vẫn như cũ là một bộ dáng ung dung bình tĩnh.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sinh ra sự kính nể đối với nam nhân trước mắt này .
Hơn nữa, tâm trạng vốn là đang bối rối, nhưng khi nhìn thấy Huyền Lăng Thương vẫn vững vàng như Thái Sơn , thì nàng dần dần bình tĩnh lại.
Nam nhân này, giống như là một cảng tránh gió an toàn nhất, chỉ cần có hắn ở đây, cái gì nàng cũng không sợ. . .
Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, chỉ thấy Huyền Lăng Phong đã nhảy lên ngựa, lập tức, một tay chỉ huy mọi người, mở miệng quát.
“Người đâu! Bắn tên!”
Huyền Lăng Phong mở miệng quát, chính mình cũng cầm lên cung và mũi tên, nhắm ngay Đại Hắc Hùng cách đó không xa.
Cùng với lúc Huyền Lăng Phong mở miệng ra lệnh, mọi người vôi vàng công kích con Đại Hắc Hùng kia .
Những mũi tên lớn trên bầu tời, bắn như mưa tới con Đại Hắc Hùng kia.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thầm.
Coi như con gấu chó này có vóc người khổng lồ thì đã làm sao!? Còn không phải bị làm thịt!?
Dưới một bầu trời đầy mũi tên, con gấu kia khẳng định sẽ nhanh chóng trở thành con nhím đi!?
Trong thời gian trong lòng Đồng Nhạc suy nghĩ, nhưng mà, chuyện phát sinh vượt rất xa dự đoán của nàng!
Chỉ thấy, nếu như động vật khác đứng dưới bầu trời đầy mưa tên như vậy, khẳng định sẽ bị bắn thành con nhím!
Nhưng mà lại thấy con gấu này đứng trong một bầu trời đầy mưa tên như thế, lại còn có thể không ngừng đi về phía trước.
Hơn nữa, những mũi tên bắn trước mặt nó, liền bị nó vươn cánh tay vững chắc, nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ mũi tên đều bị rơi trên mặt đất.
Nhìn mưa tên bay đầy giữa trời, lại nhìn thấycon Đại Hắc Hùng cũng không bị tổn hao một cọng lông nào, mọi người liền sợ ngây người.
Cho dù là Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác, gương mặt tuấn tú kia không khỏi nhuộm vài phần cảnh giác.
Gương mặt thanh tú cau lại, làn môi hồng hé mở , trong giọng nói của Lan Lăng Thiệu Giác mang theo vài phần kinh ngạc và không dám tin.
“Con Đại Hắc Hùng này, ngay cả một mũi tên cũng không bắn trúng!?”
Đối với sự giật mình không thôi của Lan Lăng Thiệu Giác, mọi người ở bốn phía cũng kinh ngạc sững sờ.
“Trời ạ! Rốt cục con Đại Hắc Hùng này ăn cái gì!? Ngay cả một mũi tên cũng không sợ!?”
Huyền Lăng Phong vốn vẫn còn mặt mày kích động hô mọi người bắn tên . Nay nhìn thấy con Đại Hắc Hùng đang từng bước tới gần, lại lông tóc không tổn hao gì , thì trên gương mặt tuấn tú cũng có vẻ mặt không dám tin .
Hơn nữa, cùng với mọi người không ngừng phát sinh tấn công, mưa tên bay đầy trời, phảng phất chỉ gây ra kích động với con Đại Hắc Hùng kia.
Chỉ thấy Đại Hắc Hùng kia đầu tiên là ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, rồi lập tức bước từng bước lao tới phía trước.
Đối mặt với Đại Hắc Hùng này, người cũng sợ hãi, chỡ nói chi là con ngựa.
Nhìn thấy Đại Hắc Hùng kia đang tới phía mình, những con ngựa này sợ đến lập tức vung lên móng trước.
Mặt mày kinh hoảng hí dài, làm những thị vệ đang ngồi trên lưng liên tục ngã xuống.
Ngay lập tức, người ngã ngựa đổ, bốn phía hoàn toàn hỗn loạn.
Không ít ngựa với người bị Đại Hắc Hùng dẫm chết hoặc là một chưởng chụp chết.
Cùng với tiếng Đại Hắc Hùng phẫn nộ rít gào, ngoài ra còn có tiếng ngựa hí dài, tiếng kêu thảm thiết, không ngừng đan vào chung một chỗ.
Vốn là bốn phía đang yên lặng, lập tức biến thành Địa ngục trần gian.
Nhìn thấy những cỗ thi thể ngã trên mặt đất, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mức khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch.
Con ngựa đang cưỡi càng là cực kì bất an đạp loạn trên mặt đất , hí dài .
Huyền Lăng Thương thấy vậy, trong lòng biết con gấu này rất uy lực, nếu như lại tiếp tục, sẽ nhiều người tử thương hơn.
Vì vậy, liền tính toán chỉ huy mọi người rút lui.
Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, lại thấy Huyền Lăng Phong đang ngồi trên ngựa, một tay cầm cung và mũi tên nhắm ngay Đại Hắc Hùng đứng cách hắn không xa.
Trên gương mặt tuấn tú kia, không che dấu nổi sợ hãi và quật cường.
“Hừ! Bổn vương đợi thời gian lâu như vậy, mới đợi được ngươi. Bổn vương tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, Đại Hắc hùng, ngươi chịu chết đi!”
Huyền Lăng Phong vừa nói ra, trên tay liền buông lỏng.
Cùng với “vèo” một tiếng, chỉ thấy cung tên trên tay Huyền Lăng Phong đã nhanh như chớp bắn về hướng con Đại Hắc Hùng kia .
Lúc này, Đại Hắc Hùng ở bên kia không chút nào phát hiện ra Huyền Lăng Phong đang phát ra thế công nhằm vào mình. Bởi vì nó đang phóng ra hùng chưởng*, đi vỗ một con ngựa đang ở trước mặt nó, có lẽ con ngựa ấy sẽ biến thành bữa ăn đêm của nó.
(*bàn chân gấu)
Cho nên lúc Huyền Lăng Phong phát ra cung tên, khi đã đến trước mắt, Đại Hắc Hùng mới phát hiện, lập tức vươn hùng chưởng, hung hăng vỗ một cái.
Cùng với hành động của Đại Hắc hùng, vốn dĩ mũi tên mạnh như vũ bão, lập tức dễ dàng bị vỗ rụng xuống.
Hơn nữa, hành động của Huyền Lăng Phong lần này dường như đã càng thêm chọc giận Đại Hắc Hùng kia.
Chỉ thấy con Đại Hắc Hùng lập tức buông xuống con ngựa sắp chết đi, lập tức hướng tới bên Huyền Lăng Phong.
Cùng với hành động của Đại Hắc Hùng , cả mặt đất, lại lần nữa nổi lên rung động kịch liệt.
Cái gì là đất rung núi chuyển, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục đã nhận thức được sâu sắc.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
11 chương
164 chương
516 chương