Edit : Angelina Yang Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tò mò , cũng không biết Lan Lăng Thiệu Giác sau khi nghe được lời này của nàng, hắc mâu tuyệt đẹp kia không khỏi nhẹ nhàng lóe ra một phen. Lập tức, hắn hé mở làn môi hồng, mới mở miệng nói. "Kỳ thật, Hoàng thượng khi còn bé, phi thường hay cười, hơn nữa phi thường tinh nghịch. Khi còn bé, chúng ta vẫn còn cùng nhau trèo cây, mang theo hắn lén ra khỏi hoàng cung, sau đó chạy đi chơi trên đường . Có một lần, chúng ta còn suýt bị bọn lừa đảo bắt cóc , may là cuối cùng Tiên Đế kịp thời xuất hiện. Bằng không, hậu quả thật là không dám suy nghĩ!" Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, lại thấy ánh mắt của hắn trông về phía xa, phảng phất như đang nhớ lại chuyện cũ nào đó, tràn đầy hồi ức. Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc giật nảy lên một cái. Nếu không phải Lan Lăng Thiệu Giác nói, Đồng Nhạc Nhạc thật không dám tưởng tượng . Một ngườilạnh lùng không thích cười giống như Huyền Lăng Thương , khi còn bé lại làm ra những chuyện tinh nghịch như vậy . Trèo cây, trốn ra khỏi cung! ? Còn suýt bị bọn lừa đảo bắt đi . Chính là nếu trước kia Huyền Lăng Thương có được cá tính hoạt bát như vậy , tại sao hiện nay, lại trở nên sâu không lường được như thế , làm cho người ta không đoán ra tâm tư của hắn đây! ? Liền vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc suy nghĩ, nàng cũng không biết, tâm tư của mình, đang vô cùng tinh tế biểu lộ trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của nàng . Thấy thần sắc trên mặt của tiểu thái giám ở trước người , hắc mâu của Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ nhàng chợt lóe, tiếp theo liền mở miệng nói. "Kỳ thật Hoàng thượng mà các ngươi bình thường nhìn thấy , chỉ là một mặt khác của hắn mà thôi. Phải biết rằng, thân là đế vương, cái được nhìn như rất nhiều, kỳ thật, hắn mất đi nhiều hơn. Hơn nữa, trọng trách trên vai rất nặng nề . . ." Lan Lăng Thiệu Giác nói tới đây, giọng điệu mang theo vài phần trầm trọng. Nghe vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi có thêm vài phần nặng trĩu. Bởi vì, từ khi nàng đi tới triều đại này, liền một mực ở bên trong hoàng cung, thời gian ở chung với Huyền Lăng Thương cũng là liên tục . Vì thế đối với nỗi vất vả của hắn, cũng là nhìn thấy rất rõ vô cùng tinh tế. Huyền Lăng Thương hắn, thật sự quá mệt mỏi . . . Liền trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đau lòng cho Huyền Lăng Thương, Lan Lăng Thiệu Giác ở một bên lại thấy Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu xuống, mặt mày có vẻ trầm trọng thì không khỏi mở miệng nói. "Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Ta tiếp tục dạy ngươi cách bắn cung chứ! ?" Nghe được những lời Lan Lăng Thiệu Giác đã nói, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi gật đầu. Lập tức, liền đi theo Lan Lăng Thiệu Giác tiếp tục học tập bắn cung . Lan Lăng Thiệu Giác dạy phi thường có kiên nhẫn. Mới đầu, Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần giương cung bắn tên, mũi tên kia chỉ là bắn ra được một thước, liền lập tức rớt xuống . Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chán nản không thôi. Chỉ là Lan Lăng Thiệu Giác cũng không ngừng an ủi cổ vũ nàng, cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc lại chăm chỉ luyện tập rất lâu, rốt cục cũng bắt đầu từ từ thuần thục . Lần bắn xa nhất , mũi tên đã có thể bay xa được mười thước! Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc càng là hưng phấn kích động hoan hô . "Nha, ta rốt cục học xong cách bắn cung . Ha ha, Vương gia ngài mau nhìn, nô tài bắn tên xa đến mười thước đó!" Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy kích động hoan hô, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là cười gật đầu. "Ừ, kỳ thật học cách bắn cung không khó. Quan trọng nhất là chính mình có kiên nhẫn và chăm chỉ, luyện tập nhiều hơn, quen tay hay việc, đó chính là ý tứ này." "Ừ, Vương gia nói rất đúng, nơi này mồi săn ít, không bằng chúng ta lại đến phía trước đi. Nơi đó mồi săn tương đối nhiều hơn, nô tài cũng tiện luyện tập nhiều hơn một chút." Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, mặt mày hưng phấn kích động. Nghĩ đến chính mình bây giờ , sống đến thật sự là càng ngày càng giống như cổ nhân . Không chỉ có học xong cưỡi ngựa, hiện nay vẫn còn học xong cách bắn cung. Ha ha, không biết liệu có thể săn được mồi săn nào hay không đây! Chứng kiến dáng vẻ của Đồng Nhạc Nhạc mặt mày hứng thú hừng hực , Lan Lăng Thiệu Giác tự nhiên sẽ không làm nàng mất hứng thú. Vì vậy, hai người liền lại giục ngựa lần nữa , chạy vào chỗ sâu trong rừng cây . Giống như Lan Lăng Thiệu Giác vừa mới nói, đại bộ phận cầm thú đều ở chỗ sâu trong rừng cây . Hơn nữa, càng là đi vào chỗ sâu trong rừng cây , tiếng người tiếng vó ngựa ở bên trong liền càng nhiều. Nghĩ đến lần này đây, đám cậu ấm của các đại thần cũng không muốn bỏ qua hội săn mùa thu lần này đây , muốn biểu hiện thật tốt năng lực của mình một phen. Dù sao, Linh Nhạc Quốc coi trọng nhất, là võ tướng! Đồng Nhạc Nhạc vừa giục ngựa chạy về hướng phía trước , thì đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên xông ra một con Dã Trư ( lợn lòi). Chỉ thấy con Dã Trư này, tứ chi cường tráng, bộ lông xám đen, nhìn liền biết chính là Dã Trư trưởng thành , thân thể khổng lồ. Mồi săn lớn như vậy , không giống như con chim nhỏ vừa rồi chỉ to bằng chấm đen . Đồng Nhạc Nhạc nghĩ thầm, chính mình học xong cách bắn cung, chẳng lẽ ngay cả một con Dã Trư này mà cũng bắn không trúng sao! ? Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền nổi lên hào hứng, lập tức, rút ra một mũi tên từ bên trong ống tên , rồi ngắm chuẩn vào con Dã Trư xám đen to lớn kia. Chỉ thấy con Dã Trư lớn kia, phảng phất phi thường hoảng sợ nên cứ chạy thẳng tắp về phía nàng . Nhìn thấy con Dã Trư lớn cách mình càng ngày càng gần, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vui vẻ. Trong lòng nhớ lại, mục tiêu ở càng gần chính mình , thì tỉ lệ bắn trúng của chính mình cũng là càng cao. Hảo, như vậy lần này đây, nàng mượn con Dã Trư này để luyện tập! Trong lòng đang nghĩ ngợi, mũi tên trong tay Đồng Nhạc Nhạc đã rời khỏi cung. Cùng với Vèo một tiếng, mũi tên nhọn lướt qua không trung, bắn thẳng về hướng con Dã Trư kia. Mắt thấy, mũi tên của mình sẽ bắn trúng mồi săn , khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc khẽ cười, rồi cũng là càng lúc càng há rộng ra, chỉ còn thiếu nước không há ngoác đến tận mang tai . Tuy nhiên, liền trong thời điểm quyết định này , một mũi tên nhọn khác càng là lấy tốc độ nhanh như điện chớp , bắn thẳng tới đầu con Dã Trư đang vọt tới kia. Hơn nữa, vẫn còn trước cả nàng , đã bắn trúng con Dã Trư kia . Cùng với con Dã Trư kia phát ra âm thanh giết heo thê lương , nó liền cứ như thế mà ngã xuống đất . Nhìn thấy con Dã Trư té trên mặt đất, còn cả mũi tên cắm ở trên người nó , trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sửng sốt. Bởi vì, nàng căn bản thật không ngờ, sẽ có người tranh đoạt con Dã Trư này của nàng! Trong lòng đang nghĩ ngợi, tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một tràng tiếng vó ngựa lộc cộc, kèm theo tiếng cười to sảng khoái cực kì khoa trương, liền truyền đến từ cách đó không xa . "Ha ha ha ha. . . Hoàng huynh, đệ đã nói tài bắn cung của đệ tiến bộ không ít nữa rồi, ngươi mau nhìn a, ta một mũi tên liền bắn trúng con Dã Trư này đây!" Người chưa tới, tiếng đã tới trước! Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Đồng Nhạc Nhạc coi như không cần đưa mắt nhìn, cũng biết người phương nào tới đây . Đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ thấy, bên cạnh nàng cách đó không xa, một bóng người màu xanh da trời, đang cưỡi một con tuấn mã màu nâu, nhanh chóng chạy về hướng tới bên này . Chỉ thấy thiếu niên mặc trên người một bộ trang phục kị sĩ bó sát người màu xanh da trời , đầu đội mũ ngọc, đã tôn lên gương mặt càng là trông đẹp như ngọc. Trên mặt, có vẻ phấn chấn, kiêu ngạo có thừa! Đi theo phía sau nam nhân, chính là một nam nhân tuấn tú mặc bộ trang phục kị sĩ bó sát người màu vàng sáng . Giờ phút này nam nhân cũng vung roi ngựa, thúc giục con ngựa chạy về hướng tới bên này . Đến lúc nam nhân tới đây, sau khi nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc và Lan Lăng Thiệu Giác ,khuôn mặt tuấn tú không khỏi có hơi sửng sốt, nhưng lại không hề mở miệng nói cái gì.