Nhìn khắp một vùng, đều là mênh mông rừng rậm, cây cối xanh tươi, cành lá tươi tốt, cùng với gió thu phe phẩy mà không ngừng lay động, hơn nữa phát ra âm thanh xào xạc. Xa xa là những dãy núi liền nhau, cao vút trong mây, sừng sững không thôi. Trời chiều, rừng rậm, núi cao, hợp thành một chỗ, tạo thành một bức tranh vẽ đồ sộ vô cùng, đẹp tựa như ảo mộng! Nhìn thấy trước mắt hình ảnh gợn sóng hùng vĩ, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sáng ngời. Sau khi hít vào một hơi thật sâu , Đồng Nhạc Nhạc vừa vươn vai, vừa mở miệng cười nói. "Ha ha, nơi này thật đẹp a!" Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói, Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử vội vàng tỏ vẻ đồng ý. "Đúng vậy, hàng năm sống ở bên trong hoàng cung, nhìn quen ba nghìn mái hiên xanh vàng rực rỡ, khó được nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy!" "Với lại đây là lần đầu tiên chúng ta tham gia hội săn mùa thu của hoàng gia! Ngẫm lại thật hưng phấn." Tiểu Lô Tử vừa nói, vừa xoa xoa bàn tay, vẻ mặt kích động. Mặc dù, bọn họ là thái giám, tới đây chẳng qua là hầu hạ chủ tử làm việc, chỉ là bản thân tới đây, tâm tình của mỗi người, khó tránh khỏi kích động hưng phấn. Sau khi cùng Tiểu Quế Tử bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, Đồng Nhạc Nhạc liền dặn dò những người khác chuẩn bị bữa tối, dỡ hàng linh tinh các loại. Dù sao đi lại cả ngày, tất cả mọi người đói bụng bây giờ dùng cơm là quan trọng nhất. Hơn nữa, những nô tài này có thể chịu đói, chủ tử nhà bọn họ cũng không thể bị đói đâu! Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức sắp đặt những người khác làm việc. Đóng trại, nấu cơm. Lần này, đến hội săn bắn hoàng gia, quan gia đệ tử đại thần cung nữ thái giám thị vệ lại thêm Huyền Lăng Thương và hoàng tôn quý tộc, ước chừng có hơn ba trăm người! Người nhiều, hiệu suất cũng mau! Không bao lâu, vốn chỉ thấy khoảng không bao la trên cỏ, một loạt doanh trướng được dựng lên. *doanh trướng: lều trại Chỗ Ngự Thiện Phòng tạm thời, lúc này cũng là khói bếp lượn lờ, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh thái thịt, xào rau. Không lâu lắm, từng đợt mùi thơm của cơm từ thật xa nhẹ nhàng bay tới. Ngửi thấy mùi thơm thức ăn làm cho mọi người thèm nhỏ dãi, bụng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng phối hợp phát ra từng đợt âm thanh cô lỗ. Đồng Nhạc Nhạc hít hít thiếu chút nữa nước miếng chảy ra, vừa bưng nước trà thơm mới pha, đi tới chỗ doanh trướng của Huyền Lăng Thương. Trước hội săn mùa thu hoàng gia, mọi người đều phải trải qua chọn lựa kỹ càng. Tâm tư cẩn thận, động tác nhanh nhẹn. Cho nên không được một hồi, doanh trướng Huyền Lăng Thương, đơn giản dựng lên. Lúc Đồng Nhạc Nhạc bưng trà thơm đi vào doanh trướng, mắt nhung nhẹ nhàng quét nhanh một lượt. Chỉ thấy doanh trướng này, chiếm diện tích ước chừng hơn một trăm căn phòng, trên mặt đất trải thảm màu đỏ. Vừa đi vào đó, thấy đặt hai hàng ghế gỗ, phía trước là một cái thư án, bên trên thư án, bày bút mực giấy nghiên bộ sách linh tinh các loại. Nơi này là nơi bình thường Huyền Lăng Thương cùng đại thần bàn bạc và phê duyệt tấu chương. Mà ở bên trái, chính là dùng màn che chia ra doanh trướng làm hai. Bên trong dùng bình phong chia cách, phía sau bình phong, chính là đặt một cái bồn tắm thật to. Phía trước có đặt một cái giường gỗ hoa lê chạm trổ hoa và cây cảnh , cùng cái gương lớn. . . Lúc này, chỉ thấy Huyền Lăng Thương ngồi tại thư án, trên tay nắm chặt bút lông, nhíu mi chăm chú phê duyệt tấu chương. Mặc kệ lúc nào ở đâu, Huyền Lăng Thương cũng không nhàn rỗi, cho dù là vào dịp hội săn mùa thu hoàng gia hiếm có, hắn cũng không rời sổ sách. Ngẫm lại, Đồng Nhạc Nhạc vì hắn cảm thấy đau lòng không thôi. Trong lòng suy nghĩ, Đồng Nhạc Nhạc từ từ đi từng bước đến bên cạnh Huyền Lăng Thương, cầm ly trà thơm nhẹ nhàng đặt trên mặt thư án, thấy Huyền Lăng Thương đang cúi đầu xuống, chăm chú phê duyệt tấu chương, chỉ là, bên môi đã có chút khô khốc. Bây giờ đã là cuối mùa thu, khí trời khô ráo. Huyền Lăng Thương tuấn tú mỹ nam tử như vậy, mỗi ngày vất vả như thế, da cũng có chút kém, nàng nhìn cũng đau lòng chết. Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghĩ tới, lập tức, hé mở làn môi hồng, không hề nghĩ ngợi, mở miệng nhẹ nhàng nói nhỏ. "Hoàng thượng, uống trước một ngụm trà nhuận yết hầu đi! ?" Nghe được lời Đồng Nhạc Nhạc, vốn Huyền Lăng Thương đang lúc chăm chú phê duyệt tấu chương, bút lông trên tay dừng lại, lập tức, khuôn mặt tuấn tú như chạm khắc chậm rãi ngước lên nhìn Đồng Nhạc Nhạc . Lúc nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc không biết đứng ở bên cạnh mình khi nào, huyết mâu của Huyền Lăng Thương thoáng lóe lên một cái. Lập tức, chậm rãi để bút lông trong tay xuống, sau đó bưng lên trà thơm được đặt trên bàn, nhẹ nhàng mở nắp ly trà, thổi nhẹ một chút, rồi mới từ từ nhấp một ngụm. Thấy Huyền Lăng Thương ngay cả động tác uống trà, đều cẩn thận, tao nhã như vậy, Đồng Nhạc Nhạc nhìn đến mê muội. Trong lúc nhất thời, cả bên trong doanh trướng, đều không ai nói gì, im ắng, khiến cho tiếng người bên ngoài không khỏi chậm rãi truyền vào. Có lẽ là hiếm khi được đến nơi đây nên tâm tình của mọi người khó tránh khỏi kích động. Cho nên bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười sung sướng và tiếng ồn ào, làm cho người khác nghe qua tâm tình không khỏi vui vẻ theo. Nghe bên ngoài tiếng vui cười, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng congh lên một cái, gặp lại giờ phút này Huyền Lăng Thương đang ngồi ở tại đây phê duyệt tấu chương, hàng lông mày tuyệt đẹp kia khẽ cau lại. Mọi người đến nơi đây, đều là mở rộng lòng, dự tính thư giãn một phen thật tốt. Chỉ có nam nhân trước mắt này, bao giờ cũng phê duyệt tấu chương, quan tâm quốc gia đại sự. Còn nữa , lông mày hắn luôn nhẹ nhàng nhíu lại, một bộ dáng tâm sự nặng nề, nhìn thấy thật sự khó chịu. Người trong thế gian đều cho là, hoàng đế đều là người hạnh phúc nhất trên thế giới Cho là Hoàng thượng có được quyền lợi cao nhất, của cải không đếm hết, và có được đại quyền hành sát sinh mọi người. Chỉ là, ai biết đến nỗi đau khổ trong lòng phía sau hoàng đế ? Nghĩ đến Huyền Lăng Thương, tuổi còn trẻ, hai mươi lăm đúng là thời điểm khí phách tràn trề, chẳng qua, hắn có quyền lợi cao nhất, lại giống như một loại xiềng xích, chồng chất đè nặng hắn. . . Ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc càng nhìn phía Huyền Lăng Thương, càng phát ra tia đau lòng. Nếu như có thể, nàng thật muốn vì hắn chia sẻ một chút phiền não và lo buồn, cho hắn được vui vẻ và hạnh phúc. Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vì Huyền Lăng Thương mà đau lòng, làn môi hồng hé ra, mở ra tiếng thở dài nhẹ nhàng từ trong miệng nàng tràn ra. Mặc dù, thở dài một tiếng nhẹ nhàng, nhưng mà,bên trong doanh trướng im lặng lại càng rõ ràng. Huyền Lăng Thương vốn đang lẳng lặng thưởng thức trà thơm, đột nhiên nghe được bên cạnh xuất hiện tiếng thở dài, gương mặt tuấn tú sửng sốt, lập tức đôi huyết mâu động lòng người ngước lên, nhìn Đồng Nhạc Nhạc. Khi thấy nét mặt của tiểu thái giám bên cạnh , huyết mâu của Huyền Lăng Thương không khỏi ngẩn ra.