Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác bĩu môi một cái, vừa đưa tay vuốt ve bộ lông,mở miệng cười nói.
"Con ngựa này có tên là Truy Phong. Nó là Thiên Lý Mã của Tây Di tiến cống năm nay, tốc độ cực nhanh , ngày đi ngàn dạm. Năm nay Tây Di tiến cống có mười thớt , Hoàng thượng đã ban thưởng sáu thớt cho đại thần trong triều, Thập Tam Gia có một con. Con này là của Bổn vương. Trong số mười thớt tiến cống là con ngoan ngoãn hiền lành nhất, thông minh nhất. Tiểu Nhạc Tử nếu như ngươi muốn học kỵ mã, vậy thì dùng Truy Phong luyện tập đi."
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sửng sốt, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn phía Lan Lăng Thiệu Giác.
Dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác này, bắt đầu từ khi nhìn thấy hắn ngày thứ nhất , hắn liền thỉnh thoảng giúp đỡ nàng.
Mỗi một lần , khi nàng cần đến sự giúp đỡ thì hắn giống như Thiên Sơn bỗng dưng xuất hiện, cứu nàng trong lúc dầu sôi lửa bỏng, điều này khiến cho nàng không khỏi cảm động!
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc hé môi, giọng nói lộ vẻ cảm kích.
"Vương gia đối với nô tài thật tốt quá, chỉ là con ngựa trân quý như vậy. . ."
"Trân quý đến đâu thì cũng chỉ là một con ngựa thôi. Hơn nữa,ngươi ngồi trên con ngựa khác,nếu như không cẩn thận té xuống, thân thể bị thương, thì làm sao hầu hạ Hoàng thượng được ! ?"
Nghe Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc ngẫm lại, hình như cũng có lý.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cũng không khách khí với Lan Lăng Thiệu Giác nữa .Nàng hơi nở nụ cười, mở miệng đáp tạ.
"Ha ha, vậy thì nô tài liền không khách khí, chỉ là. . ."
Nói tới đây, Đồng Nhạc Nhạc dường như là nghĩ đến cái gì, gương mặt khẽ chau lại, mặt mày ảo não như gặp khó khăn.
"Nô tài cho dù có ngựa tốt như vậy, nhưng không có sư phụ giỏi chỉ bảo, cũng là vô dụng a."
Lý Mục biết được nàng là thái giám của Huyền Lăng Thương, liền hãi nàng học cưỡi ngựa có lúc sơ xuất, hắn khó giữ được cái đầu a, liền không dám đích thực chỉ bảo cưỡi ngựa.
Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử cũng không phải người rảnh rỗi, bọn họ mỗi ngày đều có trách nhiệm làm việc !
Cho nên, coi như nàng hiện tại có một con ngựa tốt để luyện tập, cũng vô dụng a.
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở dài một tiếng, mặt mày mất mát.
Thấy Đồng Nhạc Nhạc thở dài , lại có vẻ mặt thất vọng , Lan Lăng Thiệu Giác môi đỏ không khỏi hé ra, mở miệng cười đáp .
"Chuyện này có khó khăn gì! ? Để Bổn vương dạy ngươi."
"Cái gì! ? Vương gia người thật sự dạy nô tài học cưỡi ngựa! ?"
Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, nàng cúi đầu xuống,lập tức ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ kinh ngạc, hỏi với vẻ tràn đầy không dám tin tưởng.
Nhìn thấy tiểu thái giám trước mặt bày ra bộ dáng kinh ngạc, Lan Lăng Thiệu Giác nhẹ nhàng gật đầu.
"Lần trước vào lúc học đàn, ngươi đâu học một lần là xong. Học cưỡi ngựa này cũng giống như học đàn, chỉ cần dụng tâm, sẽ học xong."
Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cười gật đầu, cảm giác được Lan Lăng Thiệu Giác nói rất có lý.
Hơn nữa, nàng phi thường tin tưởng đối với Lan Lăng Thiệu Giác, dù sao, Lan Lăng Thiệu Giác là người có kiên nhẫn, có hắn ở đây, còn sợ không học cưỡi ngựa được sao! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc cười một tiếng.
Nhưng nàng không biết, tại cửa Dưỡng Mã Tràng , một bóng dáng màu vàng đang lẳng lặng tùy ý đứng ở đó. Huyết mâu động lòng người, một mực gắt gao nhìn vào bên này, thần sắc trong mắt , mịt mờ khó lường. . .
. . .
Bởi vì Lan Lăng Thiệu Giác đồng ý dạy mình học cưỡi ngựa, Đồng Nhạc Nhạc cả đêm hưng phấn không thôi, ngay cả ngủ, cũng là cười ngủ thiếp đi.
Cùng Lan Lăng Thiệu Giác giao hẹn, bởi vì hắn mỗi ngày phải xử lý không ít chính sự, cho nên, chỉ có thể học cưỡi ngựa sau bữa cơm chiều, đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là đồng ý.
Vì vậy hôm sau, Đồng Nhạc Nhạc tại vội vã ăn xong cơm chiều, liền nhanh chóng chạy tới Dưỡng Mã Tràng .
Có lẽ là quá mức lo lắng, nên khi Đồng Nhạc Nhạc đi tới Dưỡng Mã Tràng , chỉ thấy trên bãi cỏ mênh mông của Dưỡng Mã Tràng , trừ mấy người tiểu đồng chăm sóc ngựa ra, liền không còn ai khác.
Nghĩ thầm Lan Lăng Thiệu Giác có thể có chuyện gì phải xử lý, chắc phải muộn muộn mới đến, Đồng Nhạc Nhạc cũng không lo lắng. Chỉ là dặn dắt con Truy Phong ra, tính toán chờ Lan Lăng Thiệu Giác đến đây , để hắn dạy nàng cưỡi ngựa .
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền dắt Truy Phong, chậm rãi đi trên bãi cỏ của Dưỡng Mã Tràng .
Chỉ thấy Dưỡng Mã Tràng đất rộng như thế, đưa mắt nhìn khắp một vòng , cách đó không xa là chỗ chăn ngựa, còn bên này là liên miên không ngừng ba nghìn ngăn chuồng .
Giờ phút này, đã là hoàng hôn,ánh chiều tà màu da cam kia , từ tầng mây phía tây chiếu xuống ánh vàng rực rỡ vạn trượng, khiến cho cả mặt đất đều nhuộm một tầng xinh đẹp và rực rỡ.
Tầng mây phía tây được ánh chiều chiếu qua, phảng phất một tấm gấm vóc lộng lẫy,vô cùng hùng tráng, xinh đẹp!
Gió đêm từ từ đưa tới từng đợt Thu Ý.
Những con chim về tổ, xoay tròn một vòng trên bầu trời , liền vội vàng về đi.
Đêm, từ từ giáng xuống.
Vầng trăng sáng giữa trời, những ngôi sao lấp lánh phủ kín cả bầu trời. Cùng bên trong hoàng cung vạn ngọn ngọn đèn đan xen ánh sáng lẫn nhau , tạo thành vẻ đẹp tựa như ảo mộng.
Nhìn thấy lúc mặt trời lặn thật đẹp, bầu trời đầy sao lấp lánh, Đồng Nhạc Nhạc nhìn đến si mê.
Không trách được cổ nhân thường dùng mặt trời lặn làm thơ làm ca, vào lúc mặt trời lặn thế này, là xinh đẹp nhất.
Nếu như ở hiện đại, làm sao có thể thấy cảnh sắc xinh đẹp như ở đây vậy ! ?
Ở hiện đại, mặc dù tất cả đều phát triển, chỉ là không khí bị ô nhiễm nghiêm trọng, coi như là buổi tối ngẩng đầu, đều khó được thấy trăng sao.
Mà ngay cả bầu không khí, cũng vẩn đục không thôi, lấy đâu ra sự trong lành giống như hiện tại ! ?
Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền hít một hơi thật sâu. Chỉ cảm thấy trong phổi đều là mùi thơm tươi mát của cỏ, dễ chịu như thế , khiến cho tâm tình Đồng Nhạc Nhạc không khỏi trở nên sung sướng .
Mặt mày rạng rỡ, khóe miệng nhẹ nhàng cười một cái yếu ớt.
Đồng Nhạc Nhạc đang lẳng lặng tán thưởng cảnh đẹp trước mắt. Đột nhiên, phía sau truyền đến một hồi Lộc cộc tiếng vó ngựa và tiếng bước chân.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng vui vẻ, tưởng Lan Lăng Thiệu Giác rốt cục cũng đến , lập tức, không hề nghĩ ngợi, liền vươn ngón tay , chỉ hướng về mặt trời lặn ở phía tây, mở miệng cười nói.
"Vương gia, người nhìn kìa ! Hôm nay mặt trời lặn thật là đẹp a! Nói cảnh chiều đẹp vô cùng, là chỉ lúc gần hoàng hôn, ha hả, chính là ý tứ này."
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.
Tuy nhiên, đương nàng nói xong câu đó, nhưng phía sau không có truyền đến bất cứ âm thanh trả lời nào.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, liền quay đầu nhìn lại. Đến lúc nhìn thấy nam nhân giờ phút này đứng ở sau lưng nàng , mắt nhung lập tức trợn lên một cái .
Chỉ thấy nam nhân mặc trên người chiếc áo bào màu nâu, lưng đeo Yêu Đái viền vàng thêu chỉ đen, lại tòng teng một khối Mặc Ngọc thượng đẳng .
Đầu đội kim mào, mặt đẹp như ngọc, hàng mi sắc như đao, mũi cao thẳng tắp, đôi môi hình trái tim. . .
Một đôi huyết mâu sâu thẳm hút hồn, giờ phút này trong ánh nắng chiều chiếu rọi xuống, càng là lóe ra những nét mê ly, đẹp đến giống như một đôi mã não thạch xinh đẹp màu đỏ, rạng rỡ ngời ngời, rất chói mắt!
Mà người này, không phải Lan Lăng Thiệu Giác, mà là
"Hoàng thượng! ?"
Huyền Lăng Thương, tại sao hắn ở đây! ?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
11 chương
164 chương
516 chương