Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Phong lập tức bị hù dọa bối rối .
Thấy Huyền Lăng Thương không nói một lời liền đi ra khỏi nhà , Huyền Lăng Phong lập tức cuống quít đuổi theo.
"Hoàng huynh, đợi đệ đã . . ."
Nghe thấy Huyền Lăng Phong nói như vậy, lại thêm dáng vẻ bối rối , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền đắc ý không thôi.
Hừ hừ!
Cái gì là tự làm bậy, không thể sống! ?
Muốn giả làm ma quỉ hù dọa nàng! ?
Hiện tại, Huyền Lăng Phong là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi bĩu một cái, trên mặt càng là đầy vẻn đắc ý .
Tuy nhiên, đúng vào lúc Đồng Nhạc Nhạc đắc ý cười trộm ,Huyền Lăng Thương vốn đã ra đến ngoài sân đột nhiên xoay người lại, huyết mâu động lòng người sắc bén kia liền chiếu thẳng tắp tới chỗ nàng .
Ngay lúc tiếp xúc với ánh mắtsắc bén sâu thăm thẳm kia của Huyền Lăng Thương , trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi giật thột một cái.
Sau đó nụ cười trên mặt, lập tức cứng đờ.
Dù sao, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến, Huyền Lăng Thương đã xoay người rời khỏi đây lại đột nhiên quay lại nhìn về phía nàng.
Điểm chết người chính là, giờ phút này nàng lại đang đắc ý cười đây!
Mặc dù, nụ cười đó nàng đã một mực kiềm chế được, chỉ là, thông minh như Huyền Lăng Thương, thì làm thế nào mà không phát hiện ra cái gì! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc càng là sợ đến mồ hôi lạnh đầm đía như tắm, hai chân bủn rủn, chỉ còn thiếu nước không có mềm nhũn quỳ xuống đi.
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc bị Huyền Lăng Thương nhìn thẳng vào đến lòng dạ rối bời, lại thấy Huyền Lăng Thương chỉ là trầm lặng không nói mà thu hồi ánh mắt, sau đó đi thẳng về phía trước .
Phảng phất một cái liếc mắt nhẹ nhàng vừa rồi kia, chỉ là cử chỉ vô ý.
Chỉ là, thật sự chỉ là vô ý sao! ?
Đồng Nhạc Nhạc không biết được rồi. . .
. . .
Bởi vì tối hôm qua Huyền Lăng Thương quay đầu lại liếc mắt trước khi rời đi, làm cho Đồng Nhạc Nhạc sợ đến mất ngủ suốt một đêm, như thể sợ hãi Huyền Lăng Thương ngày hôm sau sẽ tìm nàng tính sổ .
Ai biết, hôm sau, vào lúc Đồng Nhạc Nhạc phát run lẩy bẩy đi tới điện Dưỡng Tâm hầu hạ Huyền Lăng Thương rời long sàng thay quần áo , Huyền Lăng Thương lại giống hệt như dĩ vãng , trầm lặng ít nói, phảng phất chuyện tối ngày hôm qua, dường như hắn không hiểu rõ tình hình chút nào.
Thấy Huyền Lăng Thương không nói gì thêm, Nhạc Đồng Đồng không biết chuyện hắn liếc mắt tối hôm qua lúc rời đi có vẻ có lẽ là vô ý, biết nàng là cố ý diễn trò hay là do mặt khác. Tóm lại, Huyền Lăng Thương không nói lời nào, liền tỏ vẻ như chuyện cũng đã qua.
Nghĩ tới đây, hòn đá vốn đè nặng trĩu trong tim Đồng Nhạc Nhạc, rốt cục cũng rơi xuống.
Mấy ngày này, Huyền Lăng Thương không biết dặn dò Lan Lăng Thiệu Giác đi làm cái gì, cho nên mấy ngày này, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không thấy vào cung.
Tuy là như thế, Đồng Nhạc Nhạc mỗi ngày hễ có một lúc nào rảnh, liền lấy ra cây đàn cổ mà Lan Lăng Thiệu Giác đưa cho mình, rồi chăm chú tự mình luyện tập.
Có lẽ là Lan Lăng Thiệu Giác dạy thật là tốt, có lẽ tư chất của nàng cũng không kém. Khi thời gian một tháng trôi qua, bản thân Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được chính mình đàn cũng không quá tệ.
Chỉ là, chút tài đánh đàn đó của nàng, đương nhiên là vô phương so sánh cùng tài đánh đàn xuất chúng như Lan Lăng Thiệu Giác .
Nháy mắt thời gian lại trôi qua hơn mười ngày.
Mấy ngày này, chuyện mọi người thảo luận nhiều nhất, là đại hội thi tài tổ chức mỗi năm một lần ở Kinh thành.
Nghe nói, đại hội thi tài này đều là do các thiếu nữ không quá mười tám tuổi, chưa lập gia đình, có tài nghệ tham gia.
Phần thưởng phong phú, nhưng mà cái đó chỉ là hàng thứ yếu .
Quan trọng nhất là, những thiếu nữ tự nhận có tài nghệ này, lại đúng vào lúc này khoe ra sở trường, ngoài việc thu được mỹ danh ra, còn có thể tìm được lang quân như ý.
Dù sao, đại hội thi tài hàng năm đều hấp dẫn rất nhiều hoàng tôn quý tộc đến đây, những đại nhân vật có tài có thế đến đây.
Nghe mọi người mỗi ngày thảo luận chuyện này nhiều nhất, Đồng Nhạc Nhạc liền có hứng thú về lần đại hội thi tài này.
Dù sao mỗi ngày đều sống ở bên trong hoàng cung, kỳ thật có lẽ rất khó chịu.
Đặc biệt, tại triều đại này, không thể so với thời hiện đại, cũng không có giải trí gì.
Có một đại hội thi tài ít gặp, Đồng Nhạc Nhạc tự nhiên có hứng thú đi đến đó.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền đã hẹn rõ ràng với Tiểu Quế Tử và Tiểu Nhạc Tử, vào ngày có đại hội thi tài sẽ cũng nhau nghỉ ngơi, ra ngoài Kinh thành ngắm nghía đại hội thi tài kia, nhân thể đi xem náo nhiệt.
Đối với đề nghị của Đồng Nhạc Nhạc , Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử tự nhiên không có dị nghị.
Kết quả là, vào ngày đại hội thi tài này, Đồng Nhạc Nhạc liền dậy thật sớm , sau đó đi theo hai người Tiểu Quế Tử và Tiểu Lô Tử, cùng nhau đi ra ngoài cung.
. . .
Hôm nay trời đẹp, bầu trời cao vạn dặm, ánh mặt trời quyến rũ, gió thu phe phẩy, là một hôm phi thường thích hợp xuất hành du ngoạn .
Có lẽ hôm nay là đại hội thi tài Kinh thành mỗi năm một lần, cho nên, khi Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới phố lớn Kinh thành, đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy trên con đường cái lớn như thế, người đến người đi, ngựa xe như nước, dòng người ước chừng gấp vài lần so với mọi khi!
Hai bên con đường , cửa hàng san sát, hàng trà quán rượu, tơ lụa phường, hàng son phấn, có đủ mọi thứ.
Hơn nữa hai bên phố lớn, vẫn còn mở được không ít quán nhỏ, có hàng trái cây, có nơi bán mứt quả, có chỗ bán Chủy Thủ vũ khí lợi hại. . .
Từ quán nhỏ bán cháo miến ở một bên, giờ phút này đang bay tới từng đợt mùi thơm làm cho người ta thèm nhỏ dãi .
Đồng Nhạc Nhạc bọn họ để dậy sớm , liền chưa từng ăn điểm tâm sáng. Giờ phút này, ngửi thấy được mùi vị cháo miến thơm ngào ngạt này, đã sớm bụng đói bồn chồn.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ liền ăn chút gì ở một quán nhỏ bên đường, rồi mới đứng dậy. Cả ba đi theo dòng người, hướng tới địa điểm tổ chức đại hội thi tài .
Năm nay không giống với năm trước, chỗ tổ chức đại hội thi tài chính là ở bên trong một nhà Ca Vũ Phường .
Hồng Tụ Phường chính là Ca Vũ Phường số một số hai ở Kinh thành, diện tích khá lớn , tổng cộng có ba tầng .
Bình thường bên trong Ca Vũ Phường , đều là chiêu đãi một chút khách quý có quyền thế , vào cửa sẽ thu phí.
Nhưng mà hôm nay chính là đại hội thi tài mỗi năm một lần, khắp nơi đua nhau đến đây tán thưởng đại hội thi tài .
Để càng đánh bóng danh tiếng Ca Vũ Phường của mình hơn, hôm nay lão bản Hồng Tụ Phường liền miễn tất cả tiền vé vào cửa. Chỉ là tiêu phí ở bên trong, so với ngày thưòng lui tới thì đắt gấp đôi. . .
Đồng Nhạc Nhạc hiện tại là một kẻ nghèo rớt mồng tơi , trên người tiền tiêu vặt cũng không có. Vừa rồi ăn bữa sáng, vẫn do Tiểu Lô Tử bọn họ mời thôi.
May là vào cửa Hồng Tụ Phường không cần trả phí , Đồng Nhạc Nhạc bọn họ vừa lúc đến tham gia náo nhiệt.
Đến khi ba người Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới Hồng Tụ Phường , đưa mắt nhìn khắp một vòng, chỉ thấy bên trong Hồng Tụ Phường đã sớm kín người hết chỗ.
Lúc Đồng Nhạc Nhạc bọn họ thật vất vả chen chúc đến vị trí ở lầu ba, đã sớm mệt thở hổn hà hổn hển.
Y phục trên người cũng nhăn nhúm nhàu nhịa, xộc xệch không thôi.
Nhưng mà Đồng Nhạc Nhạc bọn họ cũng không quan tâm.
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc bọn họ đi tới chính là trên lầu ba , vị trí này có tầm nhìn phi thường tốt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
11 chương
164 chương
516 chương