Đồng Nhạc Nhạc nghe được âm thanh bất thình lình, nàng hoàn toàn tỉnh giấc, mắt nhung hơi mở ra, nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Song, đối diện nàng là một đôi hắc mâu hiền hòa thân thiết.
Thấy vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hiên lên vẻ vô cùng sửng sốt, sau đó hơi nở nụ cười, mở miệng nói.
“Tiếng đàn của Lan Lăng Vương thật dễ nghe!”
Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, vừa tiến vào bên trong đình nghỉ mát.
Nghe Đồng Nhạc Nhạc nói lời này, lại thấy nàng tiến vào đình nghỉ mát, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi cong đôi môi đỏ mọng, cười cười, ôn hòa đến mê người.
“Tiểu Nhạc Tử đến từ lúc nào?”
Nghe những lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là hành lễ với hắn, sau đó mới mở miệng cười nói.
“Đến được một lúc rồi, nhưng mà lúc đó vương gia đang gảy đàn, cho nên không dám quấy rầy.”
“Ha ha, thì ra là thế.”
Nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên mặt Lan Lăng Thiệu Giác, hơn nữa tiếng nói dịu dàng đến mê người, nghe thấy thật thoải mái, phảng phất như một bó đuốc ấm áp sáng rỡ, chiếu thẳng tắp vào lòng nàng.
Khiến cho thế giới vốn đang u ám của nàng dần dần khôi phục lại ánh sáng.
Đồng Nhạc Nhạc thích người nam nhân ôn hòa nho nhã này…
Bởi vì, người nam tử trước mắt này, trên mặt luôn thường trực một nụ cười dịu dàng.
Đối xử với người khác cũng không vì thân phận của người đó mà thiên vị.
Cho nên không chỉ có người trong cung mới thích hắn, nàng càng thích hắn hơn.
Nhìn thấy nam tử đang hé miệng mỉm cười kia, giống như một đại ca ca trong gia đình, Đồng Nhạc Nhạc ở cùng nam nhân trước mắt này cảm thấy rất thoải mái.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc sau khi đi vào đình nghỉ mát liền tùy ý ngồi xuống một chỗ ngồi.
Đối với hành động của Đồng Nhạc Nhạc không chút làm bộ làm tịch gì, khiên cho Lan Lăng Thiệu Giác phải theo dõi, trong hắc mâu tuyệt đẹp không khỏi lóe lên một tia sáng.
Trước đây, Lan Lăng Thiệu Giác cảm thấy tiểu thái giám trước mắt này không phải là người thường.
Hắn không giống với người khác.
Bên trong hoàng cung này, cung nhân nào cũng biết quy củ, cẩn trọng từ lời nói đến việc làm.
Ở triều đại phân rõ tôn ti trật tự này, nếu là người khác, tất cả mọi người đều an phận thủ thường, lại không giống tiểu thái giám này, cử chỉ tùy ý, không làm bộ chút nào … ?
Nhưng mà, đối với hành động của tiểu thái giám này, Lan Lăng Thiệu Giác lại không thèm để ý chút nào, lại còn rất vui mừng.
Bởi vì, tuy hắn được sinh ra trong phú quý, quyền thế cả đời, được vạn người kính trọng ngưỡng mộ.
Chỉ là, hắn luôn có một quan niệm kỳ lạ rằng mọi người đều ngang hàng.
Cho nên, lần trước gặp tiểu thái giám này, hắn đặc biệt thích.
Hơn nữa, ở cùng với tiểu thái giám này, hắn hoàn toàn có thể buông lỏng lòng mình, không hề gò bó.
Đối với loại cảm giác ung dung tự tại không hề gò bó này, Lan Lăng Thiệu Giác rất vui vẻ, nhìn thấy tiểu thái giám trước mắt này hắn càng thêm vui vẻ.
Đối với suy nghĩ trong lòng Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc hoàn toàn không biết.
Lúc này, sau khi nàng ngồi xuống, liền đảo mắt nhìn qua một lượt, chợt dừng lại trên chiếc đàn cổ trước mặt Lan Lăng Thiệu Giác.
Mặt dù nàng không hiểu gì về đàn, nhưng cũng biết giá trị cây đàn này chắc chắn rất xa xỉ.
Lại nhớ lại Lan Lăng Thiệu Giác gảy đàn tại nơi này, làm cho người ta cảm thấy thư thái, thoải mái.
Phảng phất những buồn bực trong lòng đều được vét sạch.
Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc liền đưa mắt nhung nhìn Lan Lăng Thiệu Giác, mang theo vài phần khẩn cầu cùng hi vọng.
"Vương gia, tiếng đàn của ngài thật dễ nghe, có thể tiếp tục gảy được không ? không biết tại sao, nghe được tiếng đàn của ngài, nô tài cảm thấy những chuyện không thoải mái trong lòng đều được tiêu biến mất không thấy tăm tích đâu nữa."
Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, lại thấy trên mặt nàng đầy cầu khẩn, con ngươi Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi lóe lên, lập tức mở miệng nói.
"Ngươi đang có chuyện gì phiền lòng sao?"
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề giấu diếm, nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói.
"Đúng vậy, gần đây có rất nhiều việc phiền lòng!"
"À, nếu như ngươi không ngại, có thể nói nguyên nhân, có lẽ bổn vương có thể giúp được ngươi!"
Lan Lăng Thiểu Giác mở miệng ánh mắt đầy chân thành.
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng rất cảm động.
Nhưng mà, nàng biết, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không thể giúp được chuyện của nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng gật đầu, hé miệng cười cười.
"Đa tạ vương gia, chỉ là, nếu như vương gia có thể vì nô tài mà gảy một bản, chính là giúp nô tài rồi."
Nghe lời này của Đồng Nhạc Nhạc, trong lòng biết rằng nàng không muốn nói, Lan Lăng Thiệu Giác cũng không miễn cưỡng.
Dù sau sống ở trên đời, ai mà không có bí mật.
Nghĩ vậy, Lan Lăng Thiệu Giác chỉ là mỉm cười, lập tức, vươn đôi bàn tay mảnh dẻ đặt lại trên mặt huyền cầm.
Cùng với ngón tay Lan Lăng Thiệu Giác lướt trên cây đàn, lập tức một tiếng đàn trong trẻo véo von từ ngón tay hắn vang lên.
Nghe thấy tiếng đàn véo von ấm áp, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy tâm can đều phải say.
Nàng một tay chống cằm, ngồi nhìn nam nhân đang chăm chú gảy đàn bên cạnh.
Chỉ thấy nam nhân có cử chỉ tao nhã, mặt đẹp như ngọc, một thân trường bào lụa, làm cho hắn giống như thần tiên hạ phàm.
Mà ngay cả đôi tay mảnh dẻ trắng nõn ít thấy kia, thật sự đều là nhìn rất đẹp mắt.
Mười ngón tay thon thả, da thịt trắng nõn hiếm thấy, móng tay cắt gọn sạch sẽ.
Mà ngay cả móng tay, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đều lộ ra mượt mà sáng bóng, đẹp mắt giống như tác phẩm nghệ thuật.
Chỉ thấy mười ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng di động trên mặt đàn, ống tay áo rộng rãi đang không ngừng phấp phới theo di động của tay.
Nhất cử nhất động, tao nhã tự nhiên, đều rất mê người!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
58 chương
11 chương
164 chương
516 chương