Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được, liền hắt hơi một cái. Mặc dù nàng đã lấy tay che mũi gắt gao, tuy nhiên vẫn không cẩn thận mà phát ra âm thanh. Cùng lúc tiếng hắt hơi của nàng vang lên, đột nhiên, một đạo tiếng nói trầm thấp khàn khàn, phút chốc vang lên: “Ai ở nơi này? Đi ra.” Nam nhân mở miệng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo uy nghiêm không chút che dấu. Bên trong bóng đêm dày đặc , nghe càng thêm rõ ràng! Nghe vậy, ngay lập tức Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược, trong lòng phát lạnh. Hỏng bét! Bị Huyền Lăng Thương phát hiện rồi! Trong lòng kinh hãi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tim đập ngày càng mãnh liệt. “Bang bang bang”, tiếng tim đập nhanh như vậy, dường như muốn nhảy ra khỏi ngực nàng. Ngay lúc Đồng Nhạc Nhạc đang bối rối lo lắng, hết sức hoang mang lo sợ,một đạo âm thanh kiều mị, uyển chuyển hàm xúc vang lên: “Hoàng thượng, là dân nữ, An Y Na.” Theo âm thanh ngọt ngào êm ái vang lên, là một bóng dáng yểu điệu, phía sau  cây đại thụ, theo lời Huyền Lăng Thương mà chậm chạp đi ra. Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy người mới tới mặc một bộ lụa mỏng màu đỏ dệt thưa gần như khỏa thân, ngang lưng đeo đai Yên La, chân mang đôi hài màu đỏ thêu hoa mẫu đơn thanh tú… Trên đầu là mái tóc dài đen nhánh, dài đến tận hông, một nửa ở trên nhẹ nhàng vấn thành một búi tóc tinh xảo, cắm ngang ở giữa là một chiếc trâm cài tinh tế. Cùng với người con gái nhẹ nhàng liên tục bước tới, trâm cài trên đầu nàng nhẹ nhàng lay động, trang điểm tỉ mỉ càng làm tôn lên gương mặt của nàng, khiến nàng càng thêm quyến rũ động lòng người. Lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng chúm chím, mỗi một chỗ đều phối hợp thật hoàn mỹ! Hơn nữa, nhất cử nhất động, đều tỏa ra sự quyến rũ bẩm sinh, khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Đồng Nhạc Nhạc nghĩ, trong thiên hạ, e rằng không có bất cứ nam nhân nào có thể kháng cự lại sự mê hoặc như vậy. Nhớ tới lần trước cung Thanh Phong bị cháy, khi đó nàng cuống quýt chạy tới, lại thấy Huyền Lăng Thương và An Y Na đang ôm nhau một chỗ, trong lòng nàng vẫn không thể tiếp nhận. Chẳng lẽ, Huyền Lăng Thương thích An Y Na? Nhưng mà cũng không đúng nha! Nghe nói, sứ giả Vân quốc đã sớm trở về, chỉ còn An Y Na lưu lại. Nghe nói, là chính An Y Na nguyện ý lưu lại, hơn nữa, còn nhiều lần tiếp cận Huyền Lăng Thương , lại bị Huyền Lăng Thương cự tuyệt ra mặt. Việc này, đã thành chuyện cười cho những người trà dư tửu hậu chê cười.(*) (trà dư tửu hậu: chỉ những người sung sướng, nhàn rỗi. theo ta chính là mấy bà  tám đó)  Hơn nữa, cho tới nay Huyền Lăng Thương, cũng chưa từng bước cung điện An Y Na ở, đối với hắn, chỉ đối đãi như khách. Cho nên Đồng Nhạc Nhạc mới có thể yên tâm. Nhưng bây giờ, chuyện gì đang xảy ra? An Y Na, tại sao nàng ta lại ở chỗ này? Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nghi ngờ. Lại nghĩ tới, do lần trước uống canh của An Y Na đưa, nàng mới biến thành như vậy, không biết nên cảm tạ nàng ta thế nào mới tốt, có lẽ vẫn hận nàng ta. Khi Đồng Nhạc Nhạc đang chìm trong hồi ức, Huyền Lăng Thương đứng trên bờ, nghe được động tĩnh phía sau, không khỏi quay người lại,  huyết mâu quét nhanh một lượt, nhìn về hướng người đang đi tới. Khi thấy hồng y nữ tử đi ra từ phía sau mình, mày kiếm dễ coi không khỏi nhíu lại, trong mắt, sự chán ghét chợt lướt qua.