Lúc ban đầu, khi chính mình vẫn còn là tiểu điêu , vào đêm trăng tròn sẽ hóa thân thành hình người. Mà lúc này đây, nàng đã hóa thành hình người, cũng không biết tối nay, thân thể này có phát sinh biến hóa gì hay không? Có thể lại hóa thành tiểu điêu lần nữa hay không!? Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lại là chờ mong, lại là sợ hãi, tâm tư đầy phức tạp. Nếu như nàng lại hóa thành tiểu điêu lần nữa, thì sẽ có khả năng quay trở về bên cạnh Huyền Lăng Thương. Những ngày gần đây, bên trong hoàng cung, thị vệ cũng chưa từng ngừng lại việc tìm kiếm nàng . Tất cả mọi người đều ra sức tìm kiếm Phương Hoàng Điêu được Hoàng thượng hết mực sủng ái, chỉ là tìm kiếm thời gian dài như vậy cũng không có kết quả. Nghe nói mấy ngày nay, cung nhân nô tài hầu hạ bên trong Dưỡng Tâm điện , ai nấy đều khổ không thể tả. Bởi vì, từ khi Phương Hoàng điêu mất tích, tính tình Hoàng thượng thay đổi thất thường, quanh thân phảng phất như bao trùm một tầng băng sương. Cho dù ngày hè nóng bức , bên trong Dưỡng Tâm điện giống như một cái hầm băng. Đám cung nhân hầu hạ tại điện Dưỡng Tâm mỗi ngày mỗi khắc phải hầu hạ cẩn thận, chỉ sợ không may làm ai kia tức giận thì cái mạng nhỏ này cũng thật khó mà giữ nổi… Nếu như nàng có thể biến trở lại thành tiểu điêu nhi mà nói… Nghĩ tới đây, không biết sao trái tim bé nhỏ của Đồng Nhạc Nhạc đột nhiên đập nhanh liên hồi… Nàng thật sự nghĩ muốn gặp lại Huyền Lăng Thương. Nếu được nằm trong lòng Huyền Lăng Thương thì thật tốt, lười biếng ăn vạ làm nũng. Thật nhớ quá, muốn Huyền Lăng Thương dùng đôi bàn tay ấm áp kia nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của mình… Lại muốn Huyền Lăng Thương dùng ánh mắt sủng nịnh, dịu dàng nhìn nàng … Lại mong mỏi muốn Huyền Lăng Thương dùng giọng nói trầm thấp, mê người nhẹ nhàng gọi “ Nhạc nhi “… Bởi vì muốn thật nhiều thứ mà làm cho tâm Đồng Nhạc Nhạc cơ hồ đau. Dù rất muốn gặp Huyền Lăng Thương, nhưng bây giờ, nàng không thể. Tâm tình xuống dốc không thể nào diễn tả nổi, Đồng Nhạc Nhạc chỉ muốn một mình đi dạo. Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, Tiểu Quế tử không thể nào biết. Giờ phút này hắn nghe Đồng Nhạc Nhạc nói vậy, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. “ Được, vậy ngươi đi rồi sớm trở về nghỉ ngơi “. “ Ừ “ Nghe Tiểu Quế Tử nói như vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ gật đầu đồng ý. Đợi Tiểu Quế tử đi xong, Đồng Nhạc Nhạc mới từ từ đi về phía trước. Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết mình đi nơi nào, chỉ là đi mà không có chủ đích. Giờ phút này, khi màn đêm buông xuống. Bầu trời hoàn toàn sẫm đen , vầng trăng vừa sáng vừa to! Ánh trăng sáng tỏ kia, êm dịu chiếu xuống cả vùng đất. Mà bên trong hoàng cung, đèn lồng treo cao, năm bước một chiếc . Chúng hòa cùng ánh trăng sáng trên trời cao, trông đẹp như tranh vẽ… Gió đêm thổi tới mang đến từng đợt mát lạnh. Mùa thu sắp tới, càng về đêm, nhiệt độ càng xuống. Nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời kia, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cảm khái vô hạn. Không nghĩ, thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác, nàng đã tới triều đại này được hơn ba tháng. Nhớ lại lúc đó, nàng bởi vì ham món lợi nhỏ, uống cà phê hết hạn bỏ mạng, lại không hiểu vì sao tới triều đại này. Điểm chết người chính là , nàng lại xuyên qua thành một con tiểu điêu! Lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Dù như thế nào cũng không dám nghĩ tới , chính mình sống hai mươi ba năm trời lại nhoáng cái xuyên qua, trở thành một con tiểu điêu nho nhỏ. Nhưng rồi nghĩ lại, nàng cũng thật là may mắn, may mắn vì chính mình xuyên qua thành một Phương Hoàng Điêu!. Bởi vì là Phượng Hoàng Điêu nên mới có thể dùng máu của mình để cứu Huyền Lăng Thương. Có lẽ, đây là chuyện đã định trước… Chỉ là bây giờ, thân phận nàng không rõ, có khả năng rất lớn sẽ là kẻ địch của Huyền Lăng Thương. Cho nên, dù có muốn quay trở lại bên người Huyền Lăng Thương, nói hết tất cả, cũng không thể làm được gì. Bởi vì hiện tại, nàng cảm thấy sợ hãi. Sợ Huyền Lăng Thương sẽ hiểu lầm mình, sợ hắn cho rằng nàng là thẻ thù của hắn, tiếp cận hắn là để ám sát hắn. Bởi vì rất nhiều e ngại và sợ hãi khiến cho lòng Đồng Nhạc Nhạc phảng phất như bị hòn đá đè xuống. Vừa muốn nói tất cả cho Huyền Lăng Thương, vừa sợ đến lúc chân tướng sáng tỏ. E rằng kết quả không phải nàng có thể đón nhận … Nàng rốt cuộc phải làm gì bây giờ? Trong lòng nặng nề thở dài, đợi đến khi Đồng Nhạc Nhạc hồi phục lại tinh thần mới phát hiện, bất tri bất giác bản thân lại đi tới bên hồ ngày trước thích đứng ngây ngốc một mình . Quay về lúc trước, khi nàng còn là Phượng Hoàng điêu, mỗi ngày giữa trưa sau khi ăn cơm no nàng lại thích nhất tới đây, nhảy lên trên lá sen lười biếng đánh một giấc ngủ trưa. Vẫn còn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên nàng nhảy lên lá sen ngủ say tít thò lò , mà bên ngoài kia chỉ vì nàng mất tích mà huyên náo đến long trời lở đất. Tiểu Lô tử suýt chút nữa vì chuyện này mà bị Huyền Lăng Thương xử phạt. Hơn nữa, Huyền Lăng Thương còn một mình chống chiếc thuyền nhỏ đi đến giữa hồ sen tìm nàng… Còn nhớ lúc ấy, nàng vẫn còn ngủ trên lá sen, cảm thấy hồ nước dập dờn. Nàng từ từ ngẩng đầu, quay về nơi phát ra tiếng động. Chỉ thấy một nam nhân tuấn tú, một mình chống chiếc thuyền nhỏ, từ từ vạch đám sen sang hai bên hiện ra trước mắt nàng. Trong dung mạo tuấn tú kia hiện ra muôn vàn sang trọng, còn trong sự lạnh nhạt lộ ra vô vàn uy nghiêm. Đến tận khi nhìn thấy nàng, gương mặt đó mới thở phào nhẹ nhõm… Mỗi lần nhớ lại đều khiến cho lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động vô cùng. Hai mươi ba năm làm cô nhi, tự nhiên có người sủng nàng trong bàn tay như thế, đặt ở trong tim !? Cũng chỉ có một mình hắn duy nhất một người… “ Huyền Lăng Thương, hiện tại, ngươi đang làm gì !”? Có thể nào hắn bởi vì mình mất tích mà lo lắng không yên hay không? Thật xin lỗi, lại làm ngươi khổ sở! diendanlequydon.com Đột nhiên bụng truyền ra một hồi âm thanh “ òng ọc òng ọc” Cảm giác được bụng đang cồn cào, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi đưa tay sờ sờ chiếc bụng, môi hồng mím lại, mặt mày bất đắc dĩ. “ Ai, thật đói bụng a…” Coi như Tiểu Quế tử vừa cho một chiếc bánh bao nhân thịt, chỉ là một cái bánh bao nho nhỏ như thế sao có thể ăn no được chứ? Chỉ tiếc nàng bây giờ chỉ là một thân tiểu thái giám thấp kém mà không phải tiểu điêu nhi trước kia, muốn ăn cái gì được ăn cái nấy. Có lẽ nàng nên chịu đựng, đợi đến bữa cơm trưa ngày mai hẳn là có thể ăn no đi! Trong lòng một phen tính toán, Đồng Nhạc Nhạc liền ảm đạm thở dài. Nhưng mà, nhìn xuống chỗ đất kia, đôi mắt xinh đẹp liền sáng ngời! “ Nha ! Ta như thế nào quên, những củ đậu xanh này đều có thể ăn” Trên mặt đất là một đám cây củ gì đó, Đồng Nhạc Nhạc đôi mắt sáng ngời, la lên. Vẫn còn nhớ hồi đó, nàng vẫn còn ở cô nhi viện, phía sau có rất nhiều cây cỏ. Rốt cuộc nó tên là gì nàng không nhớ rõ, chỉ biết là loại cây này đào lên khi rửa sạch đất cát là có thể ăn a. Hơn nữa mùi vị vẫn thật ngon. Thanh thanh ngọt ngọt, ăn thật ngon miệng Nghĩ ngợi một chút, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức ngồi xuống , sau đó bắt đầu dùng tay đào chúng lên.