Huyền Lăng Thương cũng giống như khi bình thường, phê duyệt tấu chương tại Ngự Thư Phòng. Đồng Nhạc Nhạc chính là tìm địa phương để giấu đồ trang sức đi. Dù sao, những đồ trang sức này chínhlà chỗ dựa nửa đời sau của nàng . . . Chỉ là, phải giấu những đồ trang sức này ở nơi nào cho tốt đây! ? Nàng không thể giấu ở Ngự Thư Phòng. Dù sao, một ngày kia, khi nàng hóa thân thành hình người, nếu muốn rời khỏi nơi này, bên ngoài Ngự Thư Phòng có canh gác dày đặc, nếu muốn lẻn vào để mang những đồ trang sức này đi ra ngoài thì dễ vậy sao! ? Cho nên, nàng nhất định phải tìm một nơi phi thường bí ẩn, không ai phát hiện, hơn nữa, dễ dàng cho nàng thoát ly hoàng cung sau này. Vì vậy, hôm nay giữa trưa, Đồng Nhạc Nhạc liền đi khắp cả hoàng cung, không bỏ qua một góc nhỏ nào. Cuối cùng, liền tìm được một nơi phi thường thích hợp giấu vàng bạc châu báu, thật là một địa phương tốt, chính là ở chỗ lãnh cung ! Từ sau khi Huyền Lăng Thương đăng cơ , liền trục xuất hết làm cả hậu cung đều trống rỗng, lãnh cung cũng không ngoại lệ! Cho nên ở chỗ lãnh cung, bình thường cũng không có người nào đi vào trong đó. Hơn nữa, ở góc tận cùng của lãnh cung, chỉ cần trèo qua bức tường đỏ cao cao, liền ra được ngoài cung! Sau này, nếu như nàng thật sự muốn rời khỏi hoàng cung, nơi đó, chính là nơi nàng muốn rời đi . . . Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cay đắng. Chỉ là, dù khổ sở, nhưng có một số việc, nàng có lẽ phải tính toán thật sớm mới đúng . . . Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền nhân lúc Huyền Lăng Thương phê duyệt tấu chương , ôm hết đồ trang sức của chính mình, len lén đi về hướng đến lãnh cung. Sau đó cố gắng đào một cái hố to,thật vất vả mới giấu được đồ trang sức bên trong cái hố đó. Cuối cùng, lại lấpmột lớp đất thật dầy trên miệng hố, ở bề mặt còn chất rất nhiều đá. Như vậy, nếu sau này phải tìm chỗ chôn vàng bạc châu báu này, liền dễ dàng hơn nhiều. Sau khi xử lý tốt những việc lặt vặt thì cả thân thể nhỏ bé của Đồng Nhạc Nhạc đều bẩn thỉu. Cúi đầu nhìn móng vuốt mình đầy bùn đất, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi chu lên cái miệng nhỏ nhắn. Thật đúng là bẩn thỉu a! Phải đi tắm mới được! Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là cảnh giác nhìn chung quanh một phen bốn phía, thấy bốn phía trừ mình ra, không có những người khác , mới an tâm rời khỏi nơi này. Dù sao, nàng cất dấu nhiều vàng bạc châu báu ở chỗ này như vậy , nếu nhưbị người trộm đi, khẳng định nàng sẽ đau lòng đến chết! May là bên trong lãnh cung không có ai ở , hơn nữa bình thường cũng sẽ không có người đến. Hiện tại, cuối cùng thì nàng cũng có thể yên tâm! Trong lòng nghĩ vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền ngâm ư ử một khúc hát, vẻ mặt hồng hào sáng láng đi về hướng tới Dưỡng Tâm Điện . Nàng lại hoàn toàn không biết, nhất cử nhất động của nàng đã hoàn toàn rơi hết vào trong mắt một kẻ nào đó .. . . . . . "A, nó thật sự cất giấu những vàng bạc châu báu này ở lãnh cung! ?" Nghe được bẩm báo, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Lăng Thương đầu tiên là sửng sốt, lập tức khóe miệng cong lên, hắn nở một nụ cười không biết làm gì nữa . Con tiểu điêu nhi này, không nghĩ tới vẫn còn rất cẩn thận! Trong lòng thầm nghĩ, trên mặt Huyền Lăng Thương thấp thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ. Bút lông trên tay chưa từng dừng lại, hắn cũng không quay đầu lại mà thản nhiên nói với người kia "Đã biết, ngươi lui xuống đi!" "Vâng!" Nghe được lời Huyền Lăng Thương , ám vệ lập tức một mực cung kính lui xuống. Cùng lúc đó, bên kia. Đồng Nhạc Nhạc căn bản không biết hành tung của mình đều chạy không khỏi pháp nhãn ( mắt thần) của người nào đó. Giờ phút này, nàng đang tự do tự tại vẫy vùng ở Thiên Lí Trì trong ngự hoa viên . Vừa rồi cắm đầu đào hố, làm cho toàn thân bẩn thỉu. Đồng Nhạc Nhạc liền nhanh chóng đi tới Thiên Lí Trì, sau đó liền lao đầu xuống nước . Cùng với một đám bọt nước nho nhỏ văng khắp nơi, sóng nước ở Thiên Lí Trì vốn đang lăn tăn, lập tức biến thành tầng tầng rung động. Bầy cá ở Thiên Lí Trì đang tự dọ vẫy vùng, lại bị dọa đến hoảng loạn trốn chạy, càng làm cho Đồng Nhạc Nhạc không khỏi kiêu ngạo cười lớn. "Khanh khách , thật sự là cá nhát gan! Ấy, hình như Cẩm Lý ở Thiên Lí Trì gần đây hình như lại nhiều hơn, con cá lớn này béo hơn a…” Nhìn thấy Cẩm Lý mập mạp đang không ngừng bơi qua bơi lại bốn phía, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy nước bọt trong miệng không ngừng tràn ra. Lâu rồi nàng không có ăn Cẩm Lý ở đây. Hôm nay, nàng nhất định phải ăn một bữa đầy bụng mới được! Nghĩ liền làm,Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức đập đập tứ chi, đuổi theo những con Cẩm Lý này. Nhưng, những con Cẩm Lý này cũng không phải ngồi không. Khi mà nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc đang bơi đến , bầy cá lập tức sợ đến bơi tán loạn, động tác cực nhanh, phảng phất như hỏa tiễn! Chẳng qua kỹ thuật bơi lội của Đồng Nhạc Nhạc cũng không phải dạng vừa! Sau một hồi ngươi đuổi ta chạy, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc nhìn trúng mục tiêu. Hai trảo duỗi ra, lập tức liền tóm lấy một con Cẩm Lý ước chừng lớn hơn thân thể nàng . Chỉ thấy con Cẩm Lý này toàn thân đỏ tươi, không khác gì Hồng Bảo Thạch. Hơn nữa, khí lực cũng không nhỏ. Lúc Đồng Nhạc Nhạc ôm lấy nó, lập tức nó quẫy toàn thân mà phóng đi vềhướng phía trước, hình như muốn hất Đồng Nhạc Nhạc ra. Thế nhưng, lợi trảo của Đồng Nhạc Nhạc cũng không phải để làm đẹp mắt. Lợi trảo ( vuốt sắc) cắm vào thịt, con Cẩm Lý muốn hất nàng ra cũng khó. Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc dùng sức gắt hất một cái, con Cẩm Lý trên tay liền bị quăng thật mạnh lên bờ. Nhìn thấy Tiểu Lô Tử vừa đi tới Thiên Lí Trì , đúng là vẫn bị hăm dọa sợ mất mật. Bùm một tiếng, hắn liền té ngã trên đất . Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được ôm bụng bắt đầu cười ha ha. "Tiểu Lô Tử hảo ngốc a!" Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, liền cười ha ha với Tiểu Lô Tử . Mặc dù không biết tiểu điêu nhi này đang nói cái gì. Thế nhưng, chỉ cần nhìn hành động lúc này của nó , một tay chỉ vào hắn, nhếch miệng liền cười ha ha . Dù Tiểu Lô Tử có ngốc , thì cũng biết tiểu điêu nhi này đang cười nhạo chính mình. Thấy vậy, Tiểu Lô Tử có phần bất đắc dĩ.. Dù sao, không biết hắn đã bị con tiểu điêu nhi này giễu cợt bao nhiêu lần. Tuy là như thế nhưng hắn lại không hề ghét tiểu điêu nhi này, chỉ cảm thấy tiểu điêu nhi thật sự rất thông minh ,có nhân tính. Trong lòng nghĩ vậy, Tiểu Lô Tử mở miệng, khẩn cầu với Đống Nhạc Nhạc còn bên trong Thiên Lí Trì. "Được rồi, tiểu tổ tông của ta, trong nước lạnh lắm , ngươi mau lên đây đi!" Nghe được lời nói của Tiểu Lô Tử , Đồng Nhạc Nhạc chỉ chu lên cái miệng nhỏ nhắn. Mặc dù nàng biết Tiểu Lô Tử là thật tâm vì chính mình , nhưng bình thường lại rất lắm mồm. Nàng cũng không biết, rõ ràng chỉ là mộttiểu thí hài, tính tình như thế nào lại giống một lão bà bà, không ngừng lắm mồm lải nhải liên tu bất tận! ? Nghe hơi nhiều, lỗ tai nàng đều sắp kéo màng . Hơn nữa, lúc này đang nóng bức như ngày hè. Tuy nói cuối tháng chính là đầu thu, khí trời vẫn còn rất nóng! Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng mặc kệ Tiểu Lô Tử, chơi đùa một hồi ở Thiên Lí Trì rồi mới nhảy lên bờ.