Đường âm
Chương 16 : Từ bỏ cơ hội
Những làn sương trắng mờ ảo tỏa ra từ bức di ảnh, uốn lượn chập chờn bay lên rồi hòa vào nhau, ngưng tụ thành hình một khuôn mặt người. Đó là Đạt.
Trong không trung, một khuôn mặt mờ mờ ảo ảo trôi lửng lờ trong vô định. Từng đường nét trên khuôn mặt ấy dù chỉ mờ nhạt như khói sương, nhưng ông Tư ngay lập tức nhận ra được đó chính là đứa con trai mà mình hằng bao đêm mong được gặp lại dù chỉ là trong mơ. Ông thốt lên “Con ơi!”. Nước mắt lại trực trào ra khỏi hốc mắt đục mờ của người đàn ông già nua. Ông quay sang vợ mình ở cách đó không xa, cất giọng khàn khàn:
“Bà ơi, con mình nó về kìa. Thằng Đạt nó về kìa bà ơi!”
Nhưng trước mắt ông, bà Hường hoàn toàn không nghe được gì. Bà ngồi chồm hổm, quay mặt vào trong, đầu không ngừng đập lên tường. Hai tay cào cấu mớ tóc rối tung trên đầu, miệng lảm nhảm những câu từ loạn xạ. Bà dường như đã bị dọa sợ đến hóa điên rồi!
Không chỉ bà Hường, ngay cả ông Năm – ba của Trí – cũng hoàn toàn không có vẻ gì là nhận biết được những gì đang xảy ra xung quanh. Ông hung hăng ngoạm sâu vào da thịt con nữ quỷ, dùng hàm răng lởm chởm sắc nhọn rứt mạnh từng tảng thịt đỏ ối rồi nhai ngấu nghiến. Máu tràn ra khóe miệng chảy nhễu nhão xuống cằm và ngực ông.
Con quỷ đang không ngừng rên la giãy giụa điên cuồng, nhưng không ích gì. Cổ trùng độc trong cơ thể ông Năm tiết ra một lượng âm độc cực mạnh thấm sâu vào cơ thể nữ quỷ qua những vết cắn xé khiến nó ngày một yếu và trở nên tê liệt, như nọc độc của một loài rắn nguy hiểm.
Chỉ trong chốc lát, cả người con quỷ đổ ập xuống, toàn thân bất động. Ông Năm bò lên phía đầu, há rộng miệng điên cuồng cắn xé trên mặt và cổ nữ quỷ, nó đau đớn thống khổ cực hạn nhưng đã không thể vùng vẫy. Gương mặt nữ quỷ không chút biểu cảm, chỉ có hai con mắt trắng dã đảo quanh không ngừng, cả người bị cắn xé nham nhở như bị dùng đá đập dập nát. Mái tóc ướt rượt bết dính vào mặt trắng bệch, máu lẫn giòi chảy ra bốc mùi hôi thối…
Khuôn mặt của Đạt vẫn trôi bồng bềnh hư ảo, đôi mắt sâu hun hút của cậu toát ra vẻ đau thương đến não nùng. Tiếng nói trầm thấp vang vọng từ cõi xa xăm:
“LÀM ƠN…HÃY DỪNG LẠI…..”
Ông Toàn và bà Hiền vẫn đang ôm chặt lấy Hạ. Cả hai người đều bị cảnh tượng máu me nhoe nhoét trước mặt làm cho hoảng sợ tới mức toàn thân lạnh ngắt, đầu ong ong như ai khua chiêng gõ trống.
Trí cất tiếng, giọng anh âm trầm chẳng rõ cảm xúc:
“Trễ rồi. Thời gian của cô ta không còn nhiều nữa.”
Dường như cũng cảm nhận được điều đó, Đạt chỉ biết nhắm mắt đau xót, một giọt nước óng ánh trong suốt lăn dài trên gò má…
Ông Tư tuy sợ nhưng cũng phần nào cảm thấy có lỗi. Chính tay vợ mình đã đẩy hai mẹ con cô ta vào cảnh chết oan, thân xác trôi dạt không người chôn cất. Ông lập cập ngước nhìn Trí, giọng khẩn khoản:
“Cậu Trí…cậu xem có cách nào cứu được cô ta hay không?”
Trí lắc đầu, cất giọng kiên định:
“Không thể! Ma quỷ đều tồn tại ba hồn: Sinh hồn, giác hồn và linh hồn. Hiện giờ ba hồn của nữ quỷ đều đã gần như bị hút kiệt. Thân xác chỉ là cát bụi, mất đi ba hồn thì cũng sẽ phải trở về với cát bụi.”
Đúng như lời Trí, chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, nữ quỷ không ngừng co giật mạnh, làn da từ trắng bệch chớp mắt chuyển thành tím tái, hai mắt vô hồn trống rỗng chuyển động chậm dần rồi dại hẳn. Trong chớp mắt, cả cơ thể hóa thành tro bụi, theo cơn gió đông lạnh buốt bay tản mạn vào cõi hư vô.
Ông Tư đờ đẫn nhìn theo đám bụi bị cuốn vào màn đêm đen kịt bên ngoài. Ánh trăng lạnh mùa đông tỏa ra ánh sáng leo lét, từng làn gió lạnh thốc vào từ những cánh cửa mở toang…Ông nghe tiếng Trí khẽ nói:
“Cuối cùng cũng thoát ra khỏi âm lộ…”
Ông Năm vẫn ngồi yên không nhúc nhích, từ dưới bụng ông ta không ngừng nhấp nhô lên xuống như có thứ gì đó vùng vẫy muốn thoát ra ngoài. Ông hít sâu, sau đó nhẹ thở ra….không còn động tĩnh gì. Có vẻ những thứ trong bụng ông ta đã bị tiêu hóa một cách nhanh chóng. Khuôn mặt chằn chịt đường gân máu của ông dần trở về bình thường, ông Năm chầm chậm thả người nằm xuống nền đất, nghiêng người đi vào giấc ngủ.
Trí chầm chậm đi đến, rút một lá bùa từ túi áo. Anh dùng tay cạy miệng ông Năm hé ra một khe nhỏ rồi nhét lá bùa vào, ngăn không cho ba hồn của nữ quỷ thoát ngược ra.
Từ khe hở, bà Hiền thoáng trông thấy những con dòi trắng ởn không ngừng ngọ nguậy liền một lần nữa nhợn nhạo, cúi người nôn khan.
Ngay khi nữ quỷ tan biến thành tro bụi, thần trí Hạ liền dần tỉnh táo lại. tuy vậy, đầu óc cô vẫn còn hơi choáng váng. Hạ dựa vào vai mẹ, đưa mắt nhìn một lượt khắp phòng khách. Ánh mắt cô chợt dừng nơi những làn khói mong manh trôi lơ lửng trong không trung, ngưng tụ thành hình một đầu người quen thuộc:
“Anh Đạt!” Hạ kêu lên kinh ngạc.
Ông Tư bị tiếng kêu thất thanh của Hạ làm bừng tỉnh. Ông sực nhớ ra sự hiện diện của con trai liền quay người, lập cập chạy đến chỗ Đạt.
Đạt vẫn trôi bồng bềnh, hướng đôi mắt buồn rười rượi nhìn về phía ba mẹ mình. Ông Tư đứng trước mặt Đạt, không kìm chế được mà bật khóc thành tiếng:
“Đạt ơi… sao bấy lâu nay con không về thăm ba mẹ?” Giọng ông nghẹt đi trở nên khó nghe.
Người thanh niên trẻ khẽ lắc đầu. Anh khổ tâm nhìn người cha gầy yếu và già xọm đi chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cất giọng buồn buồn:
“CON VẪN LUÔN BÊN CẠNH BA MẸ…”
Ông Tư sững sờ. Từ ngày Đạt chết đi, đêm đêm ông đều thắp nhang niệm Phật, cầu mong cho được gặp lại đứa con trai duy nhất dù chỉ là một lần trong mơ, để ông được khóc, được ôm nó vào lòng mà nói ông yêu thương nó đến nhường nào, ông hối hận đến nhường nào…Nhưng chưa, chưa một lần nào!
Khuôn mặt chồng chéo nếp nhăn của ông Tư hiện rõ vẻ hoang mang. Trí bước đến cạnh ông, ngước lên nhìn Đạt, anh lên tiếng giải thích:
“Những linh hồn đều sẽ có một tâm nguyện cần hoàn thành trước khi đầu thai chuyển kiếp. Tâm nguyện của cậu ta chính là được gặp lại ba mẹ mình lần cuối. Nhưng nữ quỷ kia đã dùng thuật che mắt, tạo ra một tấm màn mỏng chắn giữa hai bên khiến ông bà và con trai mình không thể thấy được nhau dù cho cậu ta vẫn luôn lởn vởn quanh nhà…”
Ông Tư kinh hãi lắp bắp:
“Vì…vì sao…?
Giọng nói buồn buồn vang vọng xa gần ảo mị của Đạt lại cất lên:
“CÔ ẤY MUỐN TRÓI BUỘC CON Ở DƯƠNG GIAN…VĨNH VIỄN KHÔNG SIÊU THOÁT!”
Trí gật đầu. Anh hiểu động cơ của Dung. Cô ta vì chết oan ức, thù hận quá nặng mà thành quỷ. Cô ta muốn phá hoại tâm nguyện cuối của Đạt để cậu ta không thể nhẹ lòng bước đi, để Đạt phải sống trong dằn vặt đau thương, rồi một ngày cũng sẽ trở thành quỷ. Như chính cô ta.
Nước mắt không ngừng lăn dài trên khuôn mặt đã ướt đẫm, ông Tư đau đớn như bị ai đó bứt từng khúc ruột. Ông vươn bàn tay gầy gò chạm lên khuôn mặt non nớt của đứa con trai, nhưng Đạt chỉ là một làn khói mỏng manh, lập tức tan ra khi ngón tay ông Tư vừa chạm nhẹ lên…Ông khóc nấc lên:
“CON ƠI!!!!”
Ông Toàn tĩnh lặng đứng nhìn mà lòng tràn ngập thương cảm. Ông rất thấu hiểu cảm giác của một người cha mất con là như thế nào. Cảm giác đó đau lắm, nó đau âm ỉ nhưng dai dẳng, đeo bám người ta ngày qua ngày không buông tha. Chính vì vậy, ông rất sợ con gái mình xảy ra chuyện gì…
Trí đột nhiên phá vỡ khung cảnh đầy tang thương, anh nhìn đăm đăm vào Đạt, nghiêm giọng:
“Hãy siêu thoát đi!”
Khuôn mặt mờ ảo khói sương của Đạt chầm chậm lắc đầu:
“TÔI SẼ THỰC HIỆN LỄ CƯỚI NÀY”
Trí trầm mặc như đang suy tính điều gì. Anh đã sai ngay từ bước đầu tiên, anh không thể lường được việc trở thành quỷ không hề nằm trong ý định của Đạt. Đạt chỉ là nạn nhân của nữ quỷ kia. Anh khẽ thở dài rồi nói:
“Tôi tự có cách.”
Anh nói tiếp:
“ Còn cậu, nay đã hoàn thành được tâm nguyện gặp cha mẹ, nếu không mau siêu thoát sẽ kẹt lại nơi dương thế vĩnh viễn, làm quỷ dữ không nhà!”
Quỷ? Mọi người đều giật nẩy mình. Nữ quỷ vừa rồi đã khiến ai nấy cũng khiếp sợ xanh mặt rồi, nay lại thêm một con quỷ…. Thật không dám hình dung mọi chuyện sẽ ra sao!
Ông Tư lắc đầu nguầy nguậy. Những sợi tóc bạc phơ trên đỉnh đầu lưa thưa cũng lắc lư theo:
“Không! Nó không thể thành quỷ được! Cậu Trí, cậu giúp con tôi đi, giúp cho nó được đầu thai đi!”
Đứng cạnh đó, Hạ cũng đang lòng rối như tơ vò. Cô biết con trai ông Tư là cái phao cứu sinh duy nhất của mình vào lúc này. Nếu hoàn thành xong được hôn lễ này, cuộc sống của cô sẽ an toàn và dễ thở hơn rất nhiều. Nhưng…để cứu bản thân lại cướp đi cơ hội đầu thai của một người khác…cũng chẳng khác gì gián tiếp đẩy người ta vào chỗ chết cả. Tội nặng như vậy, quả thật cô không đành lòng!
Hạ đắn đo trong giây lát. Nhưng khi nhìn vào nét mặt già nua đau khổ của ông Tư, lòng cô lại quặn lên một cảm giác day dứt tội lỗi khó chịu. Hạ ngước lên, nói dõng dạc:
“Đúng, không thể để anh ấy thành quỷ được.”
Mọi người đều quay sang nhìn Hạ đầy bất ngờ. Ông Toàn và bà Hiền vội vàng lay cánh tay con gái, thầm nhắc cho cô biết việc này quan trọng như thế nào. Hơn ai hết, Hạ hiểu được tầm quan trọng hôn lễ này đến thế nào. Nhưng cô vẫn dứt khoát nói rõ:
“Anh Đạt, em rất cám ơn lòng tốt của anh. Nhưng em còn sống, còn nhiều cơ hội để cứu lấy bản thân mình. Còn anh…nếu…..nếu anh bỏ lỡ cơ hội này…anh sẽ………”
Hạ bỏ lửng câu nói. Bà Hiền nhìn chồng lặng thinh không nói gì, bà nóng ruột lên tiếng:
“Nhưng nếu như vậy, con gái tôi phải làm sao?”
Trí nhìn người đàn bà trung niên vóc dáng nhỏ nhắn nét mặt hiện rõ sự lo lắng, điềm tĩnh nói:
“Chị cứ yên tâm, tôi đã có cách. Nhưng thời gian không còn nhiều…”
Anh quay sang Đạt tiếp:
“Sắp nửa đêm, cửa Quỷ Môn Quan sắp mở. Âm khí sẽ tuồn ra rất mạnh. Luồng âm khí ấy kết hợp với âm mạch trong mộ của cậu ta, sẽ biến cậu ta thành quỷ. Lúc ấy, hoàn toàn không còn đường lui.”
Ông Tư trợn trừng mắt. Sự lo sợ cao độ khiến chứng suy tim tái phát, ông cúi người ôm ngực, hít thở nặng nề khó nhọc. Ông Tư thều thào:
“Không…không được…..hãy cứu con…con trai tôi………”
Trí vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy gộc của ông Tư, nhẹ nhàng lên tiếng:
“Nghiệp của con trai ông không quá nặng…chỉ là lưu lại trên nhân thế quá lâu. Tuy có hơi khó, nhưng tôi sẽ cố gắng giúp.”
Ông Tư gật gật đầu, run rẩy nắm lấy bàn tay Trí:
“Cám…ơn….”
Trí không nói gì. Anh lẳng lặng bước đến, cúi người ôm ba mình – người đang chìm sâu vào giấc ngủ không điểm kết, rồi đặt ông nằm trên chiếc ghế gỗ dài cũ kỹ trong phòng. Sau đó, anh quay sang nói với mọi người:
“Tôi sẽ giúp cậu ta bước vào Âm Dương giới – nơi quỷ hồn cư ngụ!”
Ông Toàn ngơ ngác lặp lại:
“Âm Dương giới?”
Trí gật nhẹ. Anh từ tốn giải thích:
“Đó là một nơi hoàn toàn cách biệt với thế giới con người. Âm Dương giới là nơi người sống không thể ở, cũng không thể đến, chỉ cần bước chân vào đó là vĩnh viễn trở thành cư dân của nó, không có cách nào quay về dương gian được nữa.”
Mọi người như hít phải một luồng khí lạnh ngắt, im lặng như tờ. Hạ lo lắng nhìn anh, cô khẽ hỏi:
“Nếu…nếu vậy, chẳng phải chú sẽ không thể nào trở về được ư?”
Điều cô vừa hỏi cũng chính là điều mà mọi người muốn biết. Trí mỉm cười, đôi mắt dịu dàng ánh lên sự ấm áp:
“Chỉ cần làm đúng theo những gì tôi nói, sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Anh nhìn thẳng vào mắt Hạ:
“Tôi cần cháu làm phụ tá, cùng tôi bước vào Âm Dương giới!”
Ông Toàn giật mình, làm sao có thể để đứa con gái duy nhất của mình bước vào nguy hiểm? Ông vội xua tay:
“Nó là con gái, chân yếu tay mềm, giúp gì được hả cậu? Cứ để tôi!”
Nhưng Trí chỉ lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:
“Nơi đó rất nguy hiểm với người trần mắt thịt. Nhưng nếu là người mạng âm, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. “
Bà Hiền cảm thấy khó hiểu, những chuyện về âm dương thực sự làm bà choáng váng mặt mày. Bà lên tiếng:
“Tôi không hiểu. Tại sao lại dễ dàng hơn?”
“Cũng như là hai cực âm – dương của nam châm. Cùng cực, sẽ hút chặt nhau. Trái cực, sẽ đẩy nhau. Người mạng âm có tần số sóng âm tương đồng với âm khí ở Âm ty, chính vì vậy sẽ không bị hút chặt vào nơi đó, dễ dàng thoát ra hơn người bình thường.”
Ông Tư gật gù. Một phần vì sốt ruột khi đồng hồ sắp điểm 12 giờ đêm, một phần vì tin tưởng vào người thanh niên trước mặt, ông tin Trí sẽ không bao giờ để cho Hạ gặp phải nguy hiểm, ông Tư vội nói:
“Sắp hết thời gian rồi…..” Ông ái ngại nhìn sang vợ chồng ông Toàn.
Ông Toàn nhíu mày suy nghĩ. Ông nhìn qua vợ, hai người trao đổi nhau bằng ánh mắt đầy lo âu. Ông rất sợ, lỡ như xảy ra chuyện gì trục trặc…con gái ông bị kẹt lại cái nơi Âm ty địa phủ kia vĩnh viễn thì sao?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của ông, Trí nhẹ nhàng lên tiếng:
“Hãy – tin – tôi!”
Ở nơi người thanh niên kia toát ra một khí chất ấm áp và đáng tin lạ kỳ. Trải qua nhiều chuyện, ông tin Trí là người tốt…
Thở một hơi nặng nề, ông ngước lên nhìn Trí, cất giọng:
“Được!”
Khuôn mặt mờ mờ ảo ảo từ sương khói của Đạt trôi bồng bềnh trong chân không, đôi mắt sâu hun hút khẽ nhắm lại, chầm chậm tan ra, rút dần lại vào tấm di ảnh…
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
7 chương
46 chương
25 chương
43 chương