Kỳ ma ma nhìn tâm huyết của mình bị nhiễm bụi, đột nhiên sợ hãi, Từ Quá đi ra nói: “Ma ma đứng dậy đi, Hiền Phi nương nương không phải tức giận với ma ma, người tức giận với vương gia.” Kỳ ma ma không dám hỏi, chỉ nhặt điểm tâm trên mặt đất lên, lui xuống. Hiền Phi nương nương trên đường trở về cung, càng nghĩ càng tức giận, gọi tâm phúc đến, nói: “Ngươi đi truyền lời đến với phụ thân, nói là chuyện nạp trắc phi có trở ngại, bảo ông ấy tìm Tịnh Hầu nói mấy câu.” “Vâng!” Tâm phúc ma ma nhận lệnh, rời đi. Gần đây Tịnh Hầu thực sự đang rất phiền não, ngày hôm đó Tề vương phi phái người đến truyền lời, bảo ông ta đến Tề vương phủ đợi, kết quả đi hai ngày, Tề vương phi cũng không gặp ông ta. Ông ta vốn dĩ không muốn đi, nhưng hoàn cảnh bây giờ của mình quả thật không thể chịu nổi, chỉ có thể đợi ở cửa phủ, đợi hơn nửa canh giờ, mới nhìn thấy kiệu của Tề vương phi trở về. Ông ta thu lại sự bất bình trong lòng, nở nụ cười bước lên trước hành lễ: “Thâm kiến Tề vương phi.” Chử Minh Thúy vén màn lên, lạnh lùng liếc nhìn ông ta: “Là Hầu gia sao?” “Đúng, đúng!” Tịnh Hầu thấy giọng nói của nàng ta không tốt, cũng không nói nhiều. Chử Minh Thúy thờ ơ nói: “Mời Tịnh Hầu trở về đi, cửa của Tề vương phủ thấp, sợ ủy khuất ngài, nếu như Sở vương phi không vui, ở trước mặt hoàng thượng bịa đặt về ta mấy câu, như vậy sẽ không tốt, ngài đi đi.” Nói xong, bỏ rèm xuống, chiếc kiệu lại tiếp tục đi về phía trước, để mặc Tịnh Hầu đứng ở đó. Tịnh Hầu dù gì cũng là người của phủ đệ Hầu Tước, đến và đứng đợi ba ngày liền nhưng lại bị đuổi ra ngoài, quả thực vô cùng nhục nhã, khuôn mặt đột nhiên trở nên tím tái, về không được, vào cũng không được. Đến khi bắt gặp ánh mắt chế giễu của những người ở cửa Tề phủ, ông ta mới tức giận quay người muốn đi. “Tịnh Hầu!” Phía sau truyền đến một tiếng gọi. Tịnh Hầu tức giận quay người lại, thấy thị nữ của Chử Minh Thúy đi xuống, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhàn: “Vương phi nói lúc nãy thất lễ rồi, bảo nô tỳ nhận lỗi với ngài.” Trong lòng Tịnh Hầu có chút tức giận, cho một thị nữ đến để nhận lỗi? Không phải làm mất thân phận của ông ta sao? Tề vương phi này đúng là xem thường người khác mà. Thị nữ nói: “Tịnh Hầu, ngài đừng tức giận, vương phi là chịu ủy khuất ở trong cung.” Nghe đến chuyện ở liên quan đến trong cung, Tịnh Hầu vô cùng ngạc nhiên, thận trọng hỏi: “Không biết Tề vương phi chịu ủy khuất gì?” Thị nữ khẽ nói: “Không dám nói nhiều, Tịnh Hầu vẫn nên quay về hỏi Sở vương phi đi, hoàng hậu nương nương nói, làm người phải để lại đường lui, hoàng thượng chưa chắc đã coi trọng nàng ta, chỉ là không muốn làm mất mặt hoàng thất, Tịnh Hầu tự mình cân nhắc đi, đừng để đến lúc còn bị Sở vương phi liên lụy đến tiền đồ của mình, haiz, đúng là đáng tiếc, Tề vương phi vốn dĩ cón muốn dẫn Tịnh Hầu đi gặp thủ phụ đại nhân….” Thị nữ nói xong, cúi người làm lễ rồi đi vào. Tịnh Hầu nghe thấy câu này, vừa kinh ngạc vừa tức giận, rốt cuộc Nguyên Chiêu Lâm đã làm gì? Chọc Tề vương phi tức giận như vậy. Ông ta biết Tề vương phi gọi ông ta đến vương phủ, là có lòng dẫn dắt lôi kéo quan hệ, không ngờ lại bị Nguyên Chiêu Lâm phá hỏng. Nghịch nữ này, không giúp được gì cho ông ta, ngược lại vẫn luôn phá hỏng chuyện của ông ta, quả thật khiến người khác vô cùng tức giận mà. Suy nghĩ một lúc, cho người truyền tin đến Sở vương phủ, nói bệnh tình của lão phu nhân trở nên nặng hơn, mời Sở vương phi về nhà mẹ một chuyến. Chử Minh Thúy đi vào trong phủ, nhàn nhã uống trà, thấy thị nữ trở về, thờ ơ hỏi: “Lời đã truyền chưa?” Thị nữ nói: “Vương phi yên tâm, đã truyền rồi ạ, một chữ cũng không rò rỉ, Tịnh Hầu rất tức giận.” Chử Minh Thúy ừ một tiếng, không nói gì nữa. Lần này trước khi xuất cung, hoàng thượng cho Mục Như công công đến cảnh cáo nàng ra, nói sau này chuyện trong cung ít tham gia vào thôi. Cô mẫu cũng mắng nàng ta một trận, nếu không phải nhắc đến tổ phụ, chỉ sợ cô mẫu cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta. Nguyên Chiêu Lâm cái gì cũng nhìn rõ? Quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng ta. Người này không thể không đề phòng, nơi có thể quản được cô ta, chỉ có Tịnh Hầu phủ, Tịnh Hầu phủ nếu như còn muốn tiền đồ, nhất định phải kẹp chặt cái đuôi Nguyên Chiêu Lâm. Nguyên Chiêu Lâm không nhận được sự sủng ái trong Sở vương phủ, Dụ ca ca căn bản không đặt nàng ta trong mắt, nàng ta không thể mất đi sự ủng hộ của nhà mẹ, vì vậy, lời nói của Tịnh Hầu, nàng ta không thể không nghe, cũng không thể không làm theo. Chỉ là trong lòng Chử Minh Thúy vẫn nghi hoặc, Nguyên Chiêu Lâm biết y thuật đã quá bất ngờ rồi, lại còn tâm tư trong sáng như vậy, trừ khi trước đây đều là giả heo ăn hổ? Xem ra, nếu như Tịnh Hầu không quản được, Nguyên Chiêu Lâm cũng không thể giữ lại. Người bên cạnh Tịnh Hầu đã đến Sở vương phủ báo tin, nói thân thể của lão phu nhân không được tốt, mong Nguyên Chiêu Lâm rút chút thời gian về thăm. Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy câu nói này, trong đầu bắt đầu cố gằng nhớ lại tình hình của Tịnh Hầu phủ. Lão phu nhân của Tịnh Hầu phủ Lỗ Thị, xuất thân là huyện chủ, lúc còn trẻ là một nhân vật mạnh mẽ, vang đội, lúc bà còn lo việc nhà, Tịnh Hầu Phủ thuận buồm xuôi gió, Tịnh Hầu nắm giữ chức vụ thị lang trong quân đội cũng là một tay bà sắp xếp. Nhưng, tám năm trước, lão phu nhân bị bệnh, phải nằm liệt giường, đại phu nói mấy lần là bà không thể qua được, nhưng bà thực sự rất kiên cường, dù chỉ còn một hơi thở, bà cũng nghiến răng chống đỡ qua từng cửa. Bây giờ lão phu nhân không quản chuyện nữa, mẹ của nguyên chủ Nguyên Chiêu Lâm, Hoàng thị là một người không có chủ kiến, tất cả mọi chuyện trong phủ đều giao cho nhị lão phu nhân Chu thị xử lý. Nói đến Chu thị, quả thực cũng được xem là một nhân vật. Bà ta vốn dĩ là nha đầu đi theo từ nhà mẹ của lão phu nhân, theo con đường bình thường, cuối cùng bà ta có thể làm thông phòng của lão thái gia, nhưng bà ta có ngoại hình tốt, lại có thủ đoạn, không biết làm cách nào để có thai với nhị lão gia, vốn dĩ tình huống như vậy, kêu nhị lão gia nhận bà ta làm thiếp là được, nhưng thà chết bà ta không muốn làm thiếp, bà ta treo cổ tự vẫn khiến nhị lão gia vô cùng đau lòng và cảm động, dù sao có một người phụ nữ tình nguyện vì mình mà chết, thảo mãn lòng hư vinh của đàn ông. Sau khi cứu được người, không quan tâm đến sự phản đối của gia đính lấy bà ta làm chính thê. Sau khi lão phu nhân đổi bệnh, về cơ bản bà ta làm chủ mọi chuyện trong phủ, chức vị Tịnh Hầu phu nhân kia, cũng là mẹ của Nguyên Chiêu Lâm Hoàng thị cũng phải nghe lời bà ta. Tịnh Hầu vô cùng tin tưởng và kính trọng người thím này, bây giờ trong phủ không ai nhớ đến lão phu nhân bị bệnh nằm trên giường nữa, chỉ biết nhị lão phu nhân, ra ngoài giao tiếp, xã giao cũng đều là nhị lão phu nhân một tay làm. Có lẽ tình cảm của nguyên chủ với tổ mẫu rất tốt, bởi vì lúc Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy bệnh của tổ mẫu trở xấu, trái tim siết chặt lại. Cô sắp xếp một chút, nói ngày mai sẽ lập tức quay về nhà mẹ đẻ thăm. Kỳ ma ma cũng giống như trước đây, đem hành tung của Nguyên Chiêu Lâm nói cho Hoằng Kỳ biết, Hoàng Kỳ đi nói với Vũ Văn Dụ. Vũ Văn Dụ nghe thấy vậy, lạnh lùng cười: “Xem ra, lão trượng của bổn vương không kiềm chế được rồi.” “Thật ra, vương gia có thể không cho phép vương phi trở về.” Hoằng Kỳ cảm thấy tình thế bây giờ đang rất xấu, một khi vương phi trở về, không biết Tịnh Hầu sẽ làm ra chuyện gì, dù sao, vương phi cũng nghe lời Tịnh Hầu nhất, trước đây, lúc quan hệ với vương gia còn kém, vì chịu áp lực của Tịnh Hầu, vương phi sẽ dùng đủ mọi cách để quấn lấy vương gia. Nhưng chuyện kia, Hoằng Kỳ nghĩ đến cũng cảm thấy chán ghét. “Lão phu nhân bệnh nặng, nàng ta phải quay về, đợi sau khi trở lại, nàng ấy lại tìm mọi cách lăn qua lăn lại, chỉ cần làm như không thấy là được, cũng không cho phép nàng ta đến chỗ của bổn vương.” Vũ Văn Dụ lạnh lùng nói. “Chỉ sợ không biết Tịnh Hầu lại dạy cách gì, lại làm cái chuyện thắt cổ tự sát thì không được hay, dù sao bây giờ thái thượng hoàng cũng vẫn đang rất quan tâm đến ngài ấy, cũng phải Kỳ ma ma xuất cung cùng.” Hoằng Kỳ lo lắng nói. Vũ Văn Dụ nhớ lại cảnh tượng khóc lóc làm loạn đòi thắt cổ trước đây, đáy mắt lóe lên một tia chán ghét: “Nếu như lại như vậy, cho dù bổn vương bị hoàng thượng trách móc, trừng phạt cũng phải thôi nàng ta.” - -------------------.