Đuôi váy của cô ấy
Chương 4 : Bí mật
Tôi coi trọng thì tức là coi trọng, còn phải lý do nữa à? —《trích lời “Tra Ngôn”》
“Hu hu… Chị…”
“Trở về!”
Bạch Kỳ Kỳ khóc lóc chạy về trong phòng, ngồi xổm một góc tường, tay nhỏ che lỗ tai, nước mắt trào dâng không ngừng, dù có cố gắng thế nào cũng không ngăn được.
“Mẹ mẹ mẹ mẹ… Con muốn mẹ…”
Âm thanh bên ngoài vang lên nửa tiếng, sau đó là một khoảng trầm lặng.
. . .
Bạch Chí Thiện vịn vách tường đứng dậy, mái tóc hỗn độn, một ít dính lên trán, bên má phải và phần cổ đã đỏ lên một mảng, vô cùng đáng sợ.
Ý thức của Bạch Hồng Vĩ đã tỉnh táo, ngơ ngẩn đừng nhìn cô.
Phiền càng thêm phiền, trong cơn tức giận, bàn ăn đã bị ông ta ném vào tường.
Bạch Vĩ Hồng phát tiết xong, cả người uể oải ngồi bệt xuống đất, lấy tay che mắt lại.
“Chí Thiện, tha thứ cho ba…”
Bạch Chí Thiện rũ mắt, trên mặt không có biểu cảm gì cả.
Thật lâu sau.
“Con không trách ba.”
Cổ họng dâng lên một cỗ nghẹn ngào, Bạch Chí Thiện nhặt balo lên, bước nhanh về phòng.
Đi đến trước cửa phòng, cô dừng lại, nắm lấy tay vặn, mở cửa đi vào, cầm chìa khóa.
Bạch Kỳ Kỳ vẫn đang khóc thút thít, nhìn thấy cô đi vào, ôm cô rồi lại khóc tiếp.
“Chị… Em sợ lắm…”
“Ngoan, Kỳ Kỳ không khóc, lúc nãy là chị cùng ba chơi trò chơi thôi, không phải sợ, đó chỉ là trò chơi thôi.”
Bạch Chí Thiện rút khăn giấy lau nước mắt và nước mũi cho cô bé.
“Lúc nãy em nói có đề không biết giải đúng không, để chị xem nào?”
. . .
Chờ đến khi Kỳ Kỳ đã ngủ say, Bạch Chí Thiện ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ hồi lâu.
Cô đi vào buồng vệ sinh, nhìn mình trong gương, không có thần thái, chỉ còn ánh mắt chết lặng.
Tắm rửa xong đi ra, tắt đèn lớn, ngồi vào bàn sách, mở đèn bàn nhỏ.
Lấy bài thi từ trong balo ra, cô vùi đầu làm đề.
Đêm tối lan tràn, có một loại năng lượng nào đó như ẩn như hiện, giống như hơi nước sôi trào. Nổi lên nắp nồi, trong chớp mắt liền lan ra, hoành hành ngang ngược chiếm cứ lấy cô.
Giấy nháp không cẩn thận bị cô chọc thủng một lỗ. Toàn thân Bạch Chí Thiện căng chặt, môi dưới bị cắn đến mức trắng bệch, đôi mắt nhìn vào tờ đề không có tiêu cự.
Một lát sau, Bạch Chí Thiện buông bút, lấy điện thoại ra, cắm tai nghe vào, chọn một bài hát.
Nghe được một lúc, thân thể căng chặt cũng có chiều hướng giảm bớt.
Lúc này, bài hát cũng đi tới kết thúc.
Khi mà Bạch Chí Thiện chuẩn bị tắt điện thoại, chế độ tự động lại tự chuyển phát bài hát tiếp theo.
Trong chớp mắt, đoạn mở đầu như bắt được trái tim cô, sự tắc nghẽn trong lòng chậm rãi biến mất.
Tai nghe truyền tới tiếng ca của thiếu niên vô cùng giàu từ tính, khi thì mát lạnh, khi thì giống như cát sỏi ma sát, từng câu từng chữ đều như gõ vào lòng cô.
Trái tim như rơi vào trong, rồi ngã vào đám mây.
Sao lại có thể dễ nghe như vậy…
Bạch Chí Thiện chậm rãi cúi đầu, trán chống lên cánh tay.
Khiến người ta muốn khóc luôn rồi…
. . .
Bài hát: An Tĩnh
Ca sĩ: Tùy tiện
Bạch Chí Thiện âm thầm ghi nhớ bài hát này.
Vẫn là tự động chuyển tiếp theo một vòng tuần hoàn. Một lần nữa, Bạch Chí Thiện xốc lại tinh thần, tập trung làm đề.
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
1 giờ rưỡi, tắt đi đèn bàn, động tác nhẹ nhàng nằm lên giường.
Nghe tiếng thở đều đều của Kỳ Kỳ bên cạnh, Bạch Chí Thiện chậm rãi khép lại mắt.
“Kỳ Kỳ, đây là bí mật của chị và ba, em không được nói cho ai, nhớ chưa?”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì đó là bí mật.”
“Chị, chị có đau không?”
“Không đau, không đau chút nào hết.”
. . .
Rạng sáng 5 giờ rưỡi.
Bạch Chí Thiện mở to mắt.
Trời đã dần sáng, sắc trời bên ngoài cũng đã thay đổi, dần dần trở thành màu trắng.
Trong phòng âm u, Bạch Chí Thiện vén chăn mỏng, nhiệt độ chênh lệch vào buổi sáng có chút lớn, cô xuống giường, chà xát cánh tay.
“Chị.”
Bạch Kỳ Kỳ mắt nhắm hờ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn lại, nhìn cô.
“Còn sớm, ngủ tiếp đi, đến giờ chị sẽ gọi em.”
“Không phải… Hôm nay em muốn đi học cùng chị.”
“Em đi cùng chị thì quá sớm, ba sẽ đưa me đi.”
“Nhưng em sợ… ba sẽ hung dữ với em.”
“Sẽ không đâu, đừng sợ, ngủ tiếp đi, nếu không trong lúc học lại ngủ gật, để cô giáo phát hiện sẽ không tốt.”
“… Vâng.”
Bạch Chí Thiện xoa nhẹ huyệt thái Dương, mở cửa, đi ra ngoài.
Phòng bếp truyền tới một vài âm thanh, Bạch Chí Thiện dừng lại.
Bạch Vĩ Hồng đang ở bên trong, trên người mặc tạp dề, đang chuẩn bị đánh trứng gà, nhìn thấy cô, động tác dừng lại.
“Sao dậy sớm thế, ngủ thêm nửa giờ nữa cũng không muộn.”
Khóe miệng Bạch Chí Thiện giật nhẹ, đôi tay giấu phía sau lưng,
“Hôm nay con phải tới trường học sớm.”
“Ba cũng sắp xong rồi, con đợi thêm một chút.”
“Vâng.”
Bạch Chí Thiện ăn bữa sáng xong, đi giày vải vào rồi, đang chuẩn bị đứng dậy. Bạch Vĩ Hồng cởi tạp dề, không nhìn cô, hỏi:
“Vết thương có nặng không?”
Động tác của Bạch Chí Thiện hơi dừng lại, chớp mắt một cái rồi lắc đầu.
Cô mở cửa đi ra ngoài, hai tay cô nắm lấy nhau. Do dự vài giây, đôi môi mím lại, nắm tay hơi buông lỏng, cô ngước mắt, nói:
“Ba, lần sau… ba uống rượu ít một chút.”
“Em gái có chút sợ ba, cho nên ba đừng nổi nóng với nó.”
Bạch Vĩ Hồng đứng ở kia, không thấy rõ biểu cảm trên mặt, hồi lâu mới đáp,
“Ừ.”
Trường học cách nhà không xa, chỉ cần đi đường mười mấy phút là đến.
Đi thang máy xuống dưới, ra khỏi tiểu khu.
Lúc này trời đã sáng hẳn, người và xe trên đường đã bắt đầu tấp nập.
Có lẽ là bởi vì đêm qua đột nhiên thức đêm, cho nên đôi mắt có hơi khó chịu, chưa kịp thích nghi với ánh sáng bên ngoài. Hai bên huyệt Thái Dương cũng truyền đến từng cơn đau đớn.
Đi đến ngã tư đường, chuẩn bị sang đường cái.
Đèn đỏ đúng lúc này lại bật lên, Bạch Chí Thiện ngừng lại.
Từ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh phải đợi một phút. Bạch Chí Thiện không chút suy nghĩ mà nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.
Trên đường lúc này đã số là học sinh, nhìn đâu cũng đều thấy toàn là màu sắc của đồng phục, một hai nhóm đi với nhau ở trên đường.
Một vài cửa hàng bán bữa sáng đã mở cửa, đủ loại món ăn cùng hương thơm khác nhau bay trên đường phố, mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Thẩm Ngôn và Lương Bắc cùng một nhím nam sinh đạp xe tới ngã tư đường, bọn họ dừng lại, đợi đèn xanh, một chân chống xuống đất.
Mới sáng sớm, chẳng có tinh thần gì cả, một đám thiếu niên im lặng không nói gì. Trong lúc chờ đèn xanh, một vài nam sinh há miệng ngáp mấy cái và vặn cổ duỗi người.
Hai tay Thẩm Ngôn rũ xuống, đứng dậy, một tay đặt trên đùi gõ nhẹ, một tay cầm miếng bánh điểm tâm buổi sáng.
Ánh mắt dừng ở cột đèn xanh đèn đỏ một giây, dịch xuống dưới nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, ngón tay đang gõ khẽ dừng lại.
Thẩm Ngôn cầm lấy tay lái một lần nữa, đạp lên một chút, cho tới khi đến bên cạnh cô mới dừng lại.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện cô gái nhỏ đang nhắm mắt.
Bọn Lương Thần vốn đang im lặng ở phía sau lúc này lại ngo ngoe rục rịch.
Lông mi rất dài, đen nhánh, rất giống tóc của cô.
Nhìn xuống phía dưới, làn da vô cùng trắng, có thể nhìn thấy được mạch máu màu xanh lá từ cánh tay cô đi xuống.
Sự chú ý một lần nữa dừng ở mặt cô.
Bạch Chí Thiện lim dim đến mơ mơ màng màng. Cảm giác bên cạnh có người tới, mang theo hương vị thanh mát dễ ngửi, đồng thời không khí cũng đang di chuyển, thổi qua mặt cô khiến cô có chút ngứa, nhịn không được mà đưa tay lên xoa nhẹ.
Một giây cuối cùng của một phút.
Thẩm Ngôn nâng tay, búng vào trán cô một cái, đồng thời mở miệng nói:
“Bạch Chí Thiện.”
Bạch Chí Thiện chớp mắt một cái.
“Đi rồi.”
Cô còn chưa kịp quay đầu nhìn cậu, Thẩm Ngôn ở bên cạnh cô đã đạp xe đi mất.
Bạch Chí Thiện nhất thời không phản ứng kịp, nhìn theo bóng dáng kia, chỉ cảm thấy có hơi khó thở.
Cậu ở bên cạnh cô bao lâu rồi?
Đại bộ phận những người chờ đèn xanh cùng cô đã đi rồi. Lúc này Bạch Chí Thiện mới ngơ ngơ ngác ngác bước đi, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn đi qua.
Qua đường cái, Bạch Chí Thiện phát hiện trái tim nhỏ bé của mình đập nhanh vô cùng, cô xoa xoa ngực.
“Thẩm Ngôn trêu chọc con gái nhà người ta, thật là hư hỏng đó.”
Một đám thiếu niên lại lên dây cót tinh thần, ha ha hi hi lên tiếng cười nhạo.
“Hư hỏng? Tôi cảm thấy có chút khủng bố đó, da gà của tôi cũng nổi hết lên rồi. Các cậu nhìn đi này.”
Lương Bắc duỗi cánh tay, cho từng người xem.
“Cút, cản trở tôi đạp xe.”
“Đừng đi nhanh vậy mà. Mau đuổi kịp cây vạn tuế ra hoa Thẩm thiếu gia của chúng ta đi!”
“Mới sáng sớm mà Thẩm thiếu gia đã gặp người trong lòng, Thẩm vương!”
“Giống như ăn phải thuốc kích thích ấy.”
Một đám bát nháo đi theo sau Thẩm Ngôn.
. . .
6 giờ rưỡi, trong phòng học cơ bản đã đông đủ, ngoại trừ mấy cái bàn cuối lớp không người ngồi.
Chủ nhiệm lớp khoanh tay trước ngực. Gọng kính phản chiếu ánh sáng sắc bén, đang đứng ở bên ngoài phòng học cửa sau.
“Sợ cái gì, không phải vẫn còn có người kia à? Chúng ta… Em chào cô… Hôm nay cô đến sớm thế.”
“Mấy cô cậu đi muộn đứng ra đây cho tôi.”
“Mới sáng sớm ra mà mặt chủ nhiệm lớp đã đen như đít nồi rồi. Ai chọc cô ấy đấy?”
“Hôm qua ý, lớp chiều muộn hôm qua chỉ có mười người tới, nhưng mà các lớp khác lại đến đầy đủ, xui xẻo thế nào mà cô ấy lại tới kiểm tra, rồi đó một câu chuyện buồn cứ thế xảy ra…”
“Đáng sợ.”
“Nhưng lớp học chiều muộn ấy chẳng phải là tự nguyện à?”
“Ma nó biết à mày?”
“Tự nhiên tới lớp trước mười lăm phút, tao tức muốn thổ huyết mày ơi!”
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Bạch Chí Thiện lấy vở ngữ văn ra, bắt đầu nhỏ giọng đọc câu thơ cổ.
Chủ nhiệm lớp ở bên ngoài, nhân cách của lớp này chẳng khác gì cơm hộp, cố gắng lật sách phát ra tiếng thật to, rồi lại gân cổ lên đọc như muốn hét vào tai người ta.
Mấy bạn học nam đến muộn bị phạt đứng ở ngoài. Chẳng biết chủ nhiệm lớp “hát cải lương” bao lâu, rốt cuộc cũng không còn lời để nói nữa. Tiếng đọc sách nhỏ dần, giống như khinh khí cầu bị bẹp xuống, thanh âm yếu dần rồi không còn nghe thấy gì.
Mười phút trôi qua, Bạch Chí Thiện khép vở ngữ văn lại. Cùng lúc đó, ở bên ngoài có vài người đi tới, là hội học sinh tới kiểm tra.
Lúc này, đột nhiên lớp trưởng hét lên một tiếng cao vút.
“Bọn họ đến rồi!”
Nhận được tín hiệu, cả lớp đang buồn ngủ lập tức ngồi thẳng dậy, dùng sức mạnh như dời núi lấp biển, tức giận hét lên.
Màng tai Bạch Chí Thiện chấn động, cô yên lặng cất sách tiếng anh trên tay vào ngăn bàn, một lần nữa mở vở ngữ văn.
Thanh ấm lảnh lót loanh quanh luẩn quẩn ở hành lang thật lâu, hai lớp cách vách cũng có thể nghe thấy được giọng động sách của lớp này.
Chủ nhiệm lớp đi vào từ cửa trước, nhìn quanh phòng học một lượt, vui mừng đẩy mắt kính.
Khu dạy học hình vuông, tổng cộng có sáu tầng. Ban văn được sắp xếp ở phía Đông, ban khoa học tự nhiên ở phía Tây, cũng có nghĩa là, học sinh chỉ cần đi ra hành lang, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy khoa văn/ khoa học tự nhiên ở đối diện.
Lớp của Bạch Chí Thiện ở tầng hai, không cao không thấp, tầm nhìn vừa đủ.
Đối diện, lầu ba, là lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên.
Thẩm Ngôn và Lương Bắc cùng vài nam sinh đứng ở hành lang, chờ giáo viên sắp xếp lớp.
Sách luyện tập mới được phát, chủ nhiệm lớp nhờ mấy nam sinh này tới dọn sách hộ.
“Thời gian lên lớp mà vẫn quanh minh chính đạo xem điện thoại, chẳng sợ chết gì cả cũng chỉ có mình cậu thôi.”
Thẩm Ngôn không tiếp lời.
“Nhưng mà một người anh em nghĩa khí canh chừng giáo viên hộ bạn bè cũng chỉ có tôi.”
Minh Tử không phục: “Tôi không phải người?”
Lương Bắc xoay người, hai tay đặt lên lan can:
“Không cần phải đọc sách vào buổi sáng cũng thật sự rất thoải mái đấy. Nhìn lớp văn đối diện đi, đọc thật sự rất mất sức đấy.”
Nói xong thì giơ tay vẫy vẫy với đám người trong hội học sinh.
Tiếp theo, Lương Bắc “a” một tiếng.
Đầu lưỡi Lương Bắc đẩy lên hàm trên, nhìn xuống phía tầng hai, nâng cằm lên, phát ra một tiếng “tặc”.
“Thẩm Ngôn, tôi thấy vợ cậu kìa.”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
252 chương
63 chương
129 chương
118 chương
19 chương
18 chương
86 chương