Bạch Chí Thiện nhìn dòng tin nhắn này, sắc mặt cứng đờ Bzs: Cậu thật sự tới nhà tớ? SY: Ừ. Bzs: [Phát điên] SY: ??? Không chào đón tôi? Bạch Chí Thiện đặt điện thoại xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, đưa tay cầm cây chổi. Cũng không biết có nên cảm thấy may mắn hay không nữa, bởi vì bây giờ không có người lớn ở nhà. Cô nhanh chóng quét nhà, sau đó chạy vào nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, sửa sang lại mái tóc. Sau khi chải tóc xong, cô chỉnh lại quần áo. Vừa đi ra ngoài được một bước thì quay lại, lấy dây buộc tóc cột tóc lên. Sau đó mới vừa lòng, chạy chậm đến trước cửa, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. Thẩm Ngôn vẫn còn đang nhìn điện thoại, khóe miệng cong lên, thấy cửa mở, ánh mắt chuyển lên người cô. “Sao cậu lại biết…” “Hôm trước đưa em gái cậu về nên nhớ kỹ.” “À…” “Tôi không vào nhà đâu, đưa cho cậu thứ này, giơ tay ra đi.” Bạch Chí Thiện sững người vài giây, sau đó do dự vươn tay ra. Sau đó, một viên kẹo mềm xuất hiện trong lòng bàn tay. “Khi cậu đến đây không sợ gặp người nhà của tớ à?” Bạch Chí Thiện nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay mình một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, hỏi. “Sợ cái gì?” “Hiểu lầm chúng ta là loại quan hệ kia…” “Quan hệ của chúng ta cũng đâu phải như thế, không phải sao?” Cũng có lý… “Ừm…” “Cho nên cậu sợ cái gì? Bạch Chí Thiện, hay là cậu đã sớm coi tôi là…” “Còn lâu nhé!” Bạch Chí Thiện cắt ngang lời cậu, sau đó cúi đầu. “Cậu biết tôi muốn nói gì à? Sao nhanh như vậy đã trả lời rồi?” Thẩm Ngôn cố nhịn cười. “Hôm nay đưa kẹo xong rồi, tôi đi đây.” Cậu không trêu cô nữa. “Ừm… Tạm biệt.” . . . Bạch Chí Thiện ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm bỉnh thủy tinh đựng kẹo, có chút thất thần. Thì ra đã nhiều như vậy, gần đầy rồi. Cắm đặt lên cánh tay, ngón tay của Bạch Chí Thiện gõ nhẹ lên mặt bình, phát ra âm thanh. Ngày hôm sau. Bạch Chí Thiện và Bạch Kỳ Kỳ đang ngồi trên sô pha xem TV, chuông cửa đột nhiên vang lên. Bạch Chí Thiện nhìn tin nhắn Thẩm Ngôn gửi tới cách đây không lâu… Hôm nay cũng có kẹo. Sau đó cô không suy nghĩ gì mà đi mở cửa. Trong nháy mắt cánh cửa mở ra, một lực kéo cô đến bên này, khiến Bạch Chí Thiện không tự chủ được mà lùi ra phía sau vài bước. Tiếp đó, cô nhìn Lý Diệp đang tức giận đẩy cửa ra đi vào. Bạch Chí Thiện còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Diệp đã xốc quần áo của cô lên, ngón tay ấn thật mạnh vào vết bầm trên da cô, hai mắt đỏ hoe. “Bắt đầu từ khi nào?” Bạch Chí Thiện chỉ cảm nhận được cơn đau mãnh liệt kéo đến. Cô muốn tránh ra, nhưng cô không nghĩ rằng sau đó lại là một cảnh vô cùng chật vật. Lý Diệp mạnh mẽ giữ lấy cô, lớn tiếng lặp lại: “Bắt đầu từ khi nào?!” Bạch Chí Thiện vẫn không nói gì, tiếp tục kéo áo xuống. “Sách mà con đọc được đi đâu hết rồi? Ông ta đánh con mà con không biết nói cho mẹ nghe à? Lúc bị đánh con cũng không biết trốn đi à? Mấy ngày trước mẹ đang bận, chưa kịp sắp xếp cho cô. Hôm nay con nói rõ ràng cho mẹ nghe, Bạch Vĩ Hồng đánh con bao nhiêu lần rồi? Bắt đầu từ khi nào? Nói chuyện!” Lý Diệp hét lên thành công đâm vào trái tim Bạch Chí Thiện, toàn thân vô cùng đau đớn. “Tại sao con phải nói với mẹ?” Giọng điệu chế nhạo, lại bình tĩnh đến đáng sợ. “Mẹ là mẹ của con!” “Thật đấy?” “Biết tại sao ba đánh con không?” Hai mắt Lý Diệp đỏ đến đáng sợ. “Bởi vì mẹ đó.” Bạch Chí Thiện buông tay, để quần áo rũ xuống, che đi thứ đáng xấu hổ không thể để người ta nhìn thấy. “Vừa lòng chưa?” Ánh mắt Lý Diệp tràn đầy lựa giận cùng áy náy, cảm giác đau lòng bao trùm, không thể nói thành lời. Không khí như trong hầm băng. “Tại sao không nói với mẹ?” “Chẳng có lý do gì cả.” “Thế tại sao không trốn? Chí Thiện, mẹ hiểu con, con sẽ không ngu ngốc để người ta đánh như vậy. Nói mẹ nghe, tại sao lại bị đánh?” Bạch Chí Thiện trầm mặc. Lý Diệp nắm lấy cánh tay cô, giọng điệu bắt đầu trở nên hung dữ: “Cứ cho là do mẹ, nhưng con cũng không nên để ông ta đánh! Ông ta dựa vào cái gì mà đánh con?” “Có lẽ điều này là tốt cho cả mẹ và ba, hoặc là do con đáng bị như vậy.” Lý Diệp nghe giọng điệu “không sao cả” của cô thì như phát điên, nắm chặt lấy cánh tay của cô, nơi đó đã đỏ lên một mảng. “Nếu như ông ta đánh chết con rồi thì sao?” “Đánh chết thì càng tốt.” Những lời này của Bạch Chí Thiện như một đòn cảnh cáo, khiến cho Lý Diệp sợ đến mức nói không nên lời, hai mắt đỏ như máu, nhìn qua vô cùng khổ sở. Vẻ mặt của Bạch Chí Thiện không thay đổi, tựa như chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Cả người cô như không còn sức sống, nói chuyện một cách máy móc, trả lời moojtcacsh máy móc. “Vậy con thà để cho ông ta đánh chết cũng không muốn nói cho mẹ à?” Giọng nói của Lý Diệp run lên, như là cắn răng nói ra câu này. “Đúng vậy.” Lý Diệp thỏa hiệp nhắm chặt hai mắt, như đang chịu đựng cái gì đó. “Được, con muốn hận mẹ bao lâu mẹ cũng không quan tâm. Thu dọn quần áo rồi đi theo mẹ!” “Con sẽ không đi cùng mẹ.” “Không đi cũng phải đi!” Lý Diệp buông cô ra, đi thẳng vào phòng của cô, mở vali ra, rồi lấy quần áo trong tủ quần áo ra, động tác thô lỗ, hung tợn. Bạch Chí Thiện cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung rồi, tay cô nắm thành quyền, cuối cùng cũng bùng nổ. “Mẹ đang làm gì thế? Con không đi!” Bạch Chí Thiện đi vào ngăn cản bà ấy. “Mẹ muốn đưa con đến chỗ tình nhân của mẹ để ở à? Vậy thì con thà chết còn hơn!” “Nếu không phải mẹ thì ba sẽ biến thành như vậy sao?” “Nếu như ban đầu mẹ đã có trách nhiệm như bây giờ thì sao ban đầu con sinh con ra làm gì? Vì sao lúc con vừa ra đời không bóp chết luôn đi? Tại sao lại để con sống trên đời này làm gì? Sau khi sinh con và Kỳ Kỳ ra, lại vì cái gì mà phản bội cái nhà này? Làm con mỗi ngày sống không bằng chết?” “Bây giờ mẹ lại đóng vai người mẹ tốt làm gì? Mẹ xứng à?” Bốp! Một cái tát hạ xuống, nóng bỏng, đau rát. Bạch Chí Thiện ngẩn ra, nước mắt tràn mi, lau cũng không hết. “Đừng nói gì nữa! Mẹ sẽ không để ông ta có cơ hội đánh con nữa!” Lý Diệp thu dọn quần áo xong thì đến bên bàn học của cô, lấy sách giáo khoa, bút viết, nhét hết vào cặp sách, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy hết đồ của cô ở trong đó. “Đừng chạm vào đồ của con!” Bạch Chí Thiện nuốt nước mắt đi đến ngăn cản động tác của Lý Diệp. Một người không cẩn thận làm rơi lọ thủy tin xuống đất, kẹo trong đó rơi ra, rơi đầy đất. Đầu óc Bạch Chí Thiện trống rỗng, ngơ ngẩn nhìn mảnh vỡ thủy tinh, dường như trái tim cũng vỡ nát thành từng mảnh. Lý Diệp như một chiếc máy không có cảm xúc, tiếp tục cố chấp thu dọn mọi thứ. Bỗng nhiên Bạch Chí Thiện cảm thấy bất lực, nước mắt rơi xuống ngay giây phút ấy khiến cô chẳng thể nào khống chế được nữa. Cô thỏa hiệp chấp nhận hiện thực, dứt khoát đi ra ngoài, đi ra khỏi cái nhà này. Cho đến khi đi ra khỏi nhà, nhìn thấy Thẩm Ngôn đứng ở đó, Bạch Chí Thiện cảm thấy thế giới sụp đổ hoàn toàn rồi. Tựa như không hề nghĩ ngợi, Bạch Chí Thiện lập tức đi qua cậu, chật vật chạy trốn. Không còn nữa, tất cả đều không còn nữa. Bạch Chí Thiện không biết muốn đi đâu, chỉ là đi được đến đâu thì đi, buông bỏ tất cả mọi thứ. Cậu hỏi ai bắt nạt tớ, nhưng trên đời này không còn gì đau lòng hơn là tự mình làm tổn thương mình. Bạch Chí Thiện đi mệt rồi, cô ngồi xuống ven đường. Nước mắt không còn chảy nữa, cảm xúc cũng đã bình tĩnh, không đau. Thấy không, như vậy thật tốt. Còn chờ mong gì nữa? Không có hy vọng còn muốn làm gì? Không phải đã sớm biết rồi à? Vậy mà tại sao lại giẫm lên vết xe đổ? Tuổi trẻ ấy mà, làm liều mà. Nhưng Bạch Chí Thiện cảm thấy mình như đã sống một thế lỳ rồi, quá lâu, quá dài. Lớn lên, muốn biết hết mọi thứ. . . . Khi Bạch Vĩ Hồng về nhà, Lý Diệp đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, ngồi ở trên sô pha chờ ông. “Trước mặt con, Bạch Vĩ Hồng, nghĩ kỹ trước khi hành động.” “Không phải tôi đến đây để đánh nhau với ông, cũng khuôn muốn đánh, mọi thứ nên kết thúc càng nhanh càng tốt.” “Ông đã đánh Chí Thiện thành dạng người gì rồi, ông nhìn thấy chưa? Tại sao ông lại có thể máu lạnh nhẫn tâm như vậy? Đến con mình cũng có thể xuống tay được? Bạch Vĩ Hồng, ông đúng là càng sống càng thụt lùi!” “Tôi sẽ không để Chí Thiện ở với ông nữa, Kỳ Kỳ cũng vậy. Sau này tôi sẽ chăm sóc hai đứa nó. Hôm nay tôi tới không phải là để xin phép, mà là thông báo cho ông biết. Nếu ông không hài lòng, thì tôi bằng lòng gặp ông trên tòa. Vừa lúc để mọi người biết ông là loại người lòng lang dạ sói!” . . . Khi Bạch Chí Thiện về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy nồng nặc mùi khói thuốc. Gạt tàn trên bàn trong phòng khách đã đầy mẩu vụn, trong tay Bạch Vĩ Hồng cầm một điếu thuốc, hút từng ngum một. Khi Bạch Chí Thiện đi vào phòng, Bạch Vĩ Hồng mở miệng nói: “Con đi cùng mẹ con đi.” . . . Thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ hè một tháng bắt đầu. Sau ngày hôm đó, Thẩm Ngôn không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Tin nhắn trong WeChat cũng dừng ở ngày ấy. Thỉnh thoảng có chạm mặt ở trường, Bạch Chí Thiện cũng sẽ né tránh. 【 Cuối cùng thì cậu ấy cũng không cho em kẹo nữa. 】 【 Nhưng tại sao em lại đau lòng như vậy? 】 【 Đau lòng đến mức nghe anh hát cũng chẳng thể nguôi ngoai.】 … “Nếu con không muốn tới chỗ mẹ ở, mẹ cũng không muốn bị con khinh bỉ thì con đến nhà bạn của mẹ ở một thời gian đi. Mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa, con không cần phải lo lắng những việc này. Học kỳ sau chỉ cần chăm chỉ học tập, Kỳ Kỳ còn nhỏ, con bé sẽ ở với mẹ.” Bạch Chí Thiện dọn khỏi ngôi nhà cô đã sống mười bảy năm qua. Bạn của Lý Diệp và chồng của bà ấy từ công ty tới tiếp đón hai người họ. Đầu tiên là mời ăn cơm, sau đó lại tặng đồ. “Công ty bận rộn, chỉ có thể mời hai người ăn một bữa cơm ở đây. Vốn dĩ tôi muốn về nhà nấu một bữa cơm mời hai người, thật ngại quá.” “Sao lại nói thế chứ? Chị có thể cho con gái tôi ở một thời gian tôi còn cảm ơn không kịp. Trong khoảng thời gian này làm phiền chị chăm sóc con bé nhiều hơn.” “Đây cũng không phải là chuyện lớn, trong nhà cũng không hay có người. Trong nhà cũng có nhiều phòng cho khách, ở một thời gian cũng không là gì, sống luôn ở nhà tôi cũng được. Như vật càng thêm đông vui, là chuyện tốt. Chứ làm gì có chuyện làm phiền chứ.” Chồng của người bạn kia của Lý Diệp đưa hai người đến chỗ ở, sau đó giúp thu dọn hành lý, dặn dò vài câu rồi trở về công ty. “Nếu có yêu cầu gì thì gọi điện thoại cho mẹ. Người bạn này của mẹ rất tốt, không cần phải lo lắng dư thừa. Nhà cô ấy còn một đứa con trai nữa. Chồng của cô ấy thường xuyên đi công tác, thỉnh thoảng mới về một lần. Cô ấy cũng hay đi du lịch. Con nên ăn gì thì ăn, dùng gì thì dùng, hiểu chưa?” Bạch Chí Thiện mang hành lý vào phòng, sắp xếp xong mọi thứ, cô ngồi xếp bằng trên giường lớn. Đèn chùm xa hoa và những đồ trang trí đều thể hiện mắt thẩm mĩ của chủ nhân ngôi nhà. Phòng ngủ rất lớn, còn có một gian phòng tắm. Thế nhưng Bạch Chí Thiện lại chẳng có tâm trạng đi thưởng thức. Sau khi chấp nhận dọn đi, tất cả mọi thứ lại quay về bình thường. Ở đâu cũng vậy, như nào cũng thế, cô không có bất kỳ tâm trạng mong chờ nào với những thứ mới. Tựa như một con ký sinh trùng. Tốt nhất là nhanh chết đi.