Ra khỏi thành Cổ Diệp khoảng trăm dặm là đồng hoang khói lặng người thưa. Ánh nắng chan hòa, gió rít chẳng ngơi, một con ngựa phi nước đại chạy đến rồi vội vã dừng lại. Phục Đình bước xuống ngựa, một tay cầm đao, một tay đỡ Tê Trì xuống, nắm lấy cổ tay kéo nàng đi về phía trước. Tê Trì còn chưa đứng vững thì đã bị chàng lôi đi, bước chân loạng choạng gần như chẳng bắt kịp, vừa đi vừa nhìn sau lưng chàng. Chàng xoay đầu cảnh giác nhìn quanh, không nói một lời. Sừng sững trước mắt là một quần thể mộ tháp Phật bỏ hoang từ lâu, thân tháp loang lổ, đỉnh tháp cũng sập đi phần nào, cỏ dại mọc um tùm dưới chân. Phục Đình dẫn nàng đi vào rồi dừng bước, ngoài đầu nhìn lui, đao trong tay cắm thẳng xuống mặt đất, đỡ nàng dựa vào mộ tháp Phật rồi đưa tay vuốt mặt nàng, nhìn nàng từ đầu tới chân: “Nàng có sao không? Có bị thương chỗ nào không?” Đã bôn ba suốt mấy canh giờ từ rạng sáng cho đến lúc này, Tê Trì đã sức cùng lực cạn. Nàng dựa ra sau thở hổn hển, lắc đầu: “Không sao, không bị thương.” Phục Đình nâng mặt nàng lên, quét nhìn nàng lượt nữa mới tin là không sao, sau đó lấy bịch nước ở trong túi ra, dùng răng cắn mở, đưa tới bên miệng nàng. Tê Trì tu ừng ực, vừa lấy lại sức đã hỏi: “Còn những người khác thì làm sao đây, A Thuyền vẫn ở trong tay chúng, cả Đỗ Tâm Nô nữa, là cô gái đàn hạc cầm hồi trước ấy, nếu không nhờ nàng ấy thì thiếp đã mất danh tiết rồi.” Phục Đình bỗng bật cười: “Danh tiết? Mạng thì sắp mất mà nàng còn lo danh tiết nữa hả!” Tê Trì ngớ người, lúc này mới phát giác mặt chàng bạnh ra, lông mày nhíu thấp cứ như đang kìm nén đến tận lúc này. Nàng không biết có phải chàng tức giận không, chỉ biết im lặng đối mặt với chàng. “Nàng có biết bọn chúng là ai không?” Phục Đình nhìn nàng, giọng nặng nề thấy rõ, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay nàng. Tê Trì thấp giọng đáp: “Quân Đột Quyết.” Chàng gật đầu, một chân đè ngang trước người nàng không cho nàng trốn: “Nàng còn dám không nói gì với ta mà đã chạy ra khỏi biên giới nữa không?” Trước mặt Tê Trì là lồng ngực của chàng, đằng sau là tháp Phật, không thể nhúc nhích mà đành đón nhận ánh mắt chàng: “Thiếp cũng muốn nói với chàng mà, nhưng làm kinh doanh phải giũ sạch liên quan với phủ đô hộ, huống hồ lúc ấy hai ta…” Nàng đảo mắt, nhìn lướt qua chàng, không nói nữa. Trong lòng cả hai đều biết. Phục Đình mím môi. Sao chàng không hiểu lý lẽ đó, nếu không hiểu thì đã không phối hợp với nàng, che giấu việc nàng đã rời phủ hơn một tháng. Nhưng khi chuyện xảy ra ngay trước mặt thì chàng lại hận vì không thể biết sớm hơn. Chàng cắn răng: “Suýt nữa thôi, nàng có biết mình sẽ có kết cục thế nào không?” Tê Trì cụp mắt, mặt trắng bệch. Đến giờ nhớ lại mà nàng vẫn thấy hãi hùng. May mà trốn được. Chứ nếu chỉ chậm một bước thôi thì có lẽ nàng đã mất mạng thật rồi. Phục Đình nhìn nàng cúi gục đầu, tóc mai lòa xòa che đi khuôn mặt tái nhợt, bỗng thấy hối hận vì đã nói ra câu đó. Chàng lẩm nhẩm, dọa nàng làm gì chứ. Đột Quyết bày trò đó ngay địa phận Mạt Hạt, ngay chính chàng cũng không lường được thì huống hồ là nàng chỉ có thể hành tẩu với thanh phận thương nhân. Chàng đưa bịch nước lên môi nàng, ấn một cái, giọng nhẹ đi: “Uống nước nào.” Tê Trì ngẩng đầu nhìn chàng, rất phối hợp duỗi tay ra nắm lấy bịch nước – nắm luôn cả tay chàng, hé môi uống hai ngụm. Phục Đình giữ bịch nước, ngón cái lau một vòng trên cằm nàng, lau đi vệt nước còn sót bên môi, sau đó lại đưa bịch nước lên miệng nhấp hai hớp, lúc đóng nắp thì bàn tay giữ tay nàng mới chịu buông ra. Rồi chàng nhanh chóng lấy túi lương khô ở trong ngực ra, đưa tới trước mặt nàng: “Ăn đi.” Tê Trì mở ra, bên trong là miếng thịt khô đen sì, nàng nhéo một miếng cho vào miệng, cực kỳ khô, gần như nhai không nổi, mà có vẻ cũng không đói nên nàng lắc đầu, không muốn ăn. Đây là đồ trong quân, Phục Đình biết nàng khó nuốt trôi, song vẫn cầm một miếng đưa tới trước mặt nàng: “Ăn hết đi, không ăn là không có sức đi đường đâu.” Tê Trì nhìn điệu bộ không nói một lời của chàng, cuối cùng vẫn cầm lấy mà đưa lên miệng. Phục Đình cất đồ đi rồi rút thanh đao cắm trên đất ra, nhìn quanh bốn phía một vòng rồi tập trung lắng nghe động tĩnh, lại rảo bước đi dắt ngựa đến, nắm lấy tay nàng kéo đi. Tê Trì khó khăn nuốt miếng thịt khô cuối cùng xuống, bị chàng kéo đi vào sâu trong mộ tháp. Loáng thoáng tiếng nước chảy, Phục Đình thả cương ngựa ra, tay nhấn lên trán ngựa một cái, chiến mã nhiều năm rất hiểu ý chủ nhân, nó khuỵu móng trước xuống, hạ thấp mình mà không hí. Chàng kéo Tê Trì đi tới trước, gạt bụi cỏ tranh cao cỡ một người ra, vắt ngang bên dưới là một con sông. “Xuống đi.” Còn chưa nói hết câu thì chàng đã lội xuống sông, sau đó quay đầu kéo tay, kéo nàng xuống theo. Nước sông chảy xiết, Phục Đình túm chặt Tê Trì ngồi xuống, một tay chống đao, ẩn mình giữa đám cỏ trong nước. Tuy Tê Trì không nghe thấy động tĩnh, nhưng nàng biết chắc là chàng nghe thấy. Giẫm lên phiến đá dưới sông, nửa người thấm ướt, miễn cưỡng nắm lấy cánh tay chàng ngồi xổm xuống, bởi vì chàng lôi quá nhanh nên người nàng gần như vùi vào ngực chàng. Cỏ tranh che lấp ánh sáng, chẳng biết đã bao lâu trôi qua, Phục Đình mới buông nàng ra. Tê Trì ngẩng đầu, thở phì phò: “Không sao rồi?” “Chỉ có thể nói là tạm thời không sao.” Chàng nhìn mặt nàng, đao trong tay đút vào vỏ sau lưng, không vội lên bờ ngay mà lùi ra sau một bước, vốc nước sông rửa mặt cho nàng. Bụi bặm trên mặt nàng được rửa sạch, chàng lại vốc nước giội lên cổ nàng tẩy rửa. Cả mặt lẫn cổ Tê Trì đều được tay chàng vuốt ve, hô hấp bất giác tăng nhanh. Phục Đình đứng dậy, kéo tay nàng lên bờ. Gió thổi lào xào, đụn mây hạ thấp và bầu trời dường như cũng tối đi. Chàng dẫn nàng ra sau tháp Phật tranh gió, ngồi sụp xuống, hai tay nắm lấy vạt áo nàng dùng sức vắt nước. Rồi chàng đứng dậy cởi thắt lưng, cởi quân phục đã thấm ướt ra, nhưng không vắt nước mà cởi nhuyễn giáp ra trước, dúi vào tay nàng: “Mặc vào.” Tê Trì vừa cầm lấy thì nghe thấy chàng nói: “Giờ nghỉ ngơi một lát.” Nàng tựa ra sau tháp, cởi viên lĩnh ra mặc nhuyễn giáp vào, đóng nút xong thì nhìn sang chàng, thấy chàng đã dắt ngựa về, bộ quân phục trên người đã ướt nhẹp, may mà chân đi ủng Hồ cao quá nửa đầu gối nên quần không bị ướt. Chàng nới lỏng dây buộc ngựa, lại rút đao ra ngồi xuống bên kia, cách nàng chỉ có mấy bước. Tê Trì nhìn chàng, nhớ ra chàng là người tác phong mạnh mẽ, lúc này ngồi ở chỗ khác như vậy, có lẽ cơn giận vẫn chưa tiêu. Nhưng lại nghĩ đến chuyện chàng đã tới cứu mình, có thứ gì đó cứ đè nặng trong lòng nàng. Nàng nhìn sườn mặt chàng, tự biết lần này mình vẫn đuối lý, thế là dịu giọng gọi chàng: “Tam lang?” Phục Đình ngoái đầu nhìn. Chàng cố ý ngồi đây canh gác để tiện theo dõi động tĩnh bên ngoài, muốn để nàng nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại bỗng nghe thấy tiếng gọi, không khỏi tập trung vào nàng. Tê Trì bị chàng nhìn chằm chặp thì mí mắt giật giật, lại gọi: “Tam ca?” Khóe miệng Phục Đình động đậy nhưng rồi vẫn mím chặt, suýt thì bị nàng chọc cười, không biết nàng đang giở trò gì đây. Chàng vắt tay lên đầu gối, cố ý nghiêm mặt. Tê Trì cũng không biết nên nói gì nữa, muốn hỏi có phải chàng vẫn còn giận không nhưng lại không muốn nhắc tới chuyện ngày trước, bàn tay chậm rãi xoa hai cánh tay. Thời tiết ở Bắc Cương không giống như Trung Nguyên, khí hậu thay đổi thất thường, lúc này có gió lớn thổi qua, mà ban nãy nàng còn vừa ngâm nước nên giờ thấy lạnh. Nàng vừa xoa tay vừa nói nhỏ: “Tam lang, thiếp lạnh.” Phục Đình thấy nàng như thế thì nghiến răng, muốn mắng chính mình. Chàng đặt thanh đao xuống, nói: “Lại đây.” Tê Trì đứng dậy đi tới, tay bị chàng kéo một cái, ngã vào lòng chàng. Chàng kéo vạt áo quân phục ra, bao trùm lấy nàng. Tê Trì vùi trong lòng chàng, hai tay vòng ra sau lưng chàng, sờ phần hông rắn chắc của chàng. Phục Đình giữ hai tay nàng lại: “Đừng nhúc nhích.” Chàng không muốn làm nàng ở đây. Tê Trì dựa vào ngực chàng, không cử động nữa. Nàng muốn xác định xem có phải là thật hay không, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi cỏ lay, và thêm cả hơi thở cực nhỏ của chàng, nhưng bởi chạy trốn cả đường nên có vẻ không chân thực. Bỗng cằm bị đẩy lên, là Phục Đình nâng mặt nàng lên. “Sau này còn dám nữa không?” Tê Trì nhìn thẳng vào mắt chàng, dưới mắt chàng thâm quầng xám xanh, xương mày nổi rõ, hốc mắt sâu và đôi mắt đen như mực. Nàng bất giác hỏi: “Dám cái gì?” Chàng nói: “Còn dám chưa nói năng gì mà đã bỏ đi chưa?” Lúc này nàng rất ngoan, lắc đầu đáp: “Không dám nữa.” Phục Đình gật đầu, gài nút áo lại cho nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Nhờ nghe thấy tiếng đàn hạc nên ta mới tìm được các nàng.” Tim Tê Trì đập *thịch*, nhận ra chàng đang trả lời câu hỏi trước đó của nàng. Lúc ấy nàng không biết mình đang ở trong thành, cũng không mong có ai đó có thể nghe thấy được tiếng đàn, nào ngờ lại chó ngáp phải ruồi. Nếu nói thế, có lẽ Đỗ Tâm Nô chưa gặp chuyện gì. “Bọn chúng đông quá.” Phục Đình nâng mặt nàng lên, nét mặt đầy chăm chú: “Người ta dẫn theo không đủ, muốn cứu người khác thì kiểu gì cũng phải tách chủ lực của chúng ra, ta đã lộ diện trước mặt chúng, nên hiện tại nàng và ta mới là người nguy hiểm nhất, rõ chưa?” Tê Trì đã hiểu ra, khẽ gật đầu: “Rõ rồi.” Phục Đình đã có sắp xếp từ trước, chỉ có thu hút đại bộ phận quân Đột Quyết rời đi trước thì La Tiểu Nghĩa mới có thể đưa người đi giải cứu những người khác được. Nếu không thì, nhiều người như thế, thật khó mà rời khỏi tòa thành kín không khe hở. Người Đột Quyết đã thấy mặt chàng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội giết chàng. Mà với tình hình trước mắt, có lẽ bọn chúng đã đuổi tới nơi rồi. Chàng cúi đầu nhìn Tê Trì, ôm nàng vào lòng. Đến lúc này, nàng mới phát hiện không phải chàng giận nàng đi mà không nói gì, mà chỉ là sợ hãi khi nghĩ đến mà thôi. *** Mở mắt ra, tia sáng mong manh ở cuối chân trời đập vào mắt. Tê Trì cựa quậy, phát hiện nàng cứ vậy mà thiếp ngủ. Cơ thể nàng đang di động, dưới thân là chú ngựa đang thả bước lững thững, không nhanh chẳng chậm. Phục Đình ôm nàng từ đằng sau. Một thời gian dài như vậy trôi qua, y phục cả hai cũng đã gần khô. “Tỉnh rồi à?” Chàng cúi đầu nhìn. “Lên đường lúc nào vậy?” Thế mà nàng chẳng cảm giác được gì, có lẽ là do mấy ngày qua quá mệt. “Trong đêm.” Chàng vừa nói vừa dừng ngựa lại. Dần dà đã tiến vào vùng đồng không mông quạnh, chẳng biết hiện tại đang ở phương nào. Phục Đình xuống ngựa rồi ôm nàng xuống. Không cần nói gì, Tê Trì lập tức theo chàng. Bốn phía lặng thinh. Chàng thả ngựa đi sau, kéo nàng đi bộ tới trước. Đi một quãng rất xa vì không muốn để lại vết móng ngựa, sau đó mới lên ngựa đi tiếp, nhưng đột nhiên Phục Đình dừng bước. Tê Trì cũng dừng theo. Dù gì bọn họ cũng đang là bia ngắm thu hút chủ lực quân Đột Quyết, bất cứ một động tĩnh nào cũng phải cẩn thận. Chàng lắng nghe một lúc rồi kéo nàng đi, ngồi xuống sau một tảng đá lớn gần đó, nói nhỏ: “Đằng trước có người.” Tê Trì nhìn về phía trước, ở xa dường như có một đám đông đang đứng, vì không có tiếng động nên suýt đã không nhận ra trong sắc trời lúc này. Người ngồi chờ ở đó, bên cạnh có rất nhiều xe ngựa, có vẻ như đang chỉnh đốn. Thị giác của Phục Đình rất tốt, chàng thấy rõ: “Đó là thương đội.” Nàng nheo mắt nhìn kỹ một lúc lâu, phát hiện những chiếc xe đó đều là chuồng gỗ chở gia súc non, ngạc nhiên la lên: “Đó là thương đội của thiếp.” Chính là nhóm đã đưa gia súc đi trước, nàng còn lo bọn họ không thoát được, thì ra đã tới đây rồi. Phục Đình nghe thế thì lập tức nhìn lần nữa, đến lúc trông thấy nhóm người trông chừng ở đằng xa thì nhíu mày nói: “Không phải chỉnh đốn, đúng hơn là bị chặn.” Tê Trì nhíu mày, theo ánh mắt chàng nhìn sang, trong đám người đó có một kẻ dẫn đầu, trông khá quen mặt. Hình như là tên độc nhãn kia. Chàng đã nhận ra: “Có không ít người.” Con tim nàng như rơi xuống vực sâu, thấp giọng nói: “Thiếp vốn làm giao dịch với hắn, bây giờ hắn đuổi theo chặn đường, chắc chắn là bị Đột Quyết ra lệnh.” Phục Đình đã hiểu: “Bọn chúng muốn đất Bắc không được lợi đây mà.” Đột Quyết nhắm vào thương đội, dù là công hay tư thì chúng cũng không muốn để đất Bắc được lợi. Từ xưa đến nay bọn chúng chưa bao giờ từ thủ đoạn nào. Tê Trì im lặng. Phục Đình nhìn nàng rồi hỏi: “Muốn lấy lại?” Dĩ nhiên là nàng muốn rồi, nếu không nàng đã không nói dù tới một cọng lông cũng phải đem về, nhưng đồng thời nàng vẫn hiểu rõ tình cảnh trước mắt, bèn nói: “Chúng ta chỉ có hai người.” Chàng thoáng trầm tư, đoạn bảo: “Nhưng hai người đó lại là Đại đô hộ đất Bắc và phu nhân Đại đô hộ.” Tê Trì không khỏi nhìn chàng. Chàng chỉ về nơi xa: “Nếu đã là đồ của đất Bắc, vì sao hai ta không thể lấy về.” Nói rồi kéo nàng dậy, “Đi.”